Chương 26: Núi sông vạn dặm

"Đại nhân, đại phu đã đến rồi." Tiếng gõ cửa của tì nữ vang lên.

Từ trong phòng vọng ra một âm thanh lạnh thấu xương: Cho ông ta vào.

Cửa bị đẩy ra, theo sự chỉ dẫn của tì nữ một lão đại phu tóc bạc hoa râm xách theo hòm thuốc tiến vào.

Ngay từ khi còn nhỏ mỗi khi sinh bệnh Thẩm Tương Nghi luôn cảm thấy như là bản thân mình chắc đã mắc phải nan y nào đó không chữa được. Vậy nên lúc này nhìn lão đại phu kia tâm trạng có chút khẩn trương.

Không biết vị đại phu này có phải cũng bị vẻ mặt của Thẩm Tương Nghi làm cho căng thẳng theo hay không mà ngồi bắt mạch cả nửa ngày cũng không đưa ra được nguyên do gì.

Bùi Vấn An không khỏi khẽ nhíu mày, nghiêng người ngồi xuống bên mép giường, cũng giương mắt chăm chú nhìn ông ta.

Như này làm cho lão đại phu càng thêm căng thẳng, ông ta vốn tưởng rằng nhận được lời mời của Bùi thị nhất định là chuyện tốt. Nhưng sao vừa tới nơi bầu không khí có vẻ là lạ, hại ông ta bắt mạch cũng không yên.

Nhìn vị đại phu tuổi tác có vẻ còn lớn hơn cả cha nàng run cầm cập, Thẩm Tương Nghi quả thực không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi:

"Đại phu, ta sao rồi?"

Tiểu thư đây là...

Đại phu không buông tay nàng ra, Thẩm Tương Nghi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nàng học theo khẩu hình miệng của đại phu: Đây là...

Đột nhiên linh quang chợt lóe, Thẩm Tương Nghi bật thốt lên: Có rồi?

Á.

Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều cực kỳ đặc sắc.

Thẩm Tương Nghi mặt đầy khiếp sợ, ánh mắt của Tiểu Đào đang đứng cạnh cửa cũng lập tức chuyển đến bụng Thẩm Tương Nghi, tì nữ đứng ngây ra tại chỗ, Bùi Vấn An rơi vào trầm mặc, tựa như đang nỗ lực hồi tưởng lại chuyện gì.

Không, không phải.

Đại phu vội vàng móc ra một cái khăn để lau mồ hôi.

"Tiểu thư cô làm lão phu cũng hồ đồ theo luôn rồi, cái gì mà có rồi chứ. Cô đây là bị nhiễm phong hàn, thân thể suy yếu, trúng gió cảm mạo dẫn đến phát sốt. Ta có mang sẵn thuốc theo rồi, chỉ cần sắc lên uống là được."

Nghe đại phu nói như vậy, mọi người ở trong phòng dường như thở phào nhẹ nhõm, Bùi Nhị dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt thái dương:

"Cho người đi sắc thuốc cùng đại phu đi."

Bệnh này lúc lên lúc xuống, Thẩm Tương Nghi lúc này cũng cảm thấy khô miệng, bèn xoay người qua một bên bưng ly trà bên cạnh lên há miệng uống một ngụm, ai ngờ được rằng nước trong ly là nước sôi.

Nóng nóng nóng.

Bùi Vấn An đứng dậy lấy ly trà trong tay nàng đi, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại thì đã có một bàn tay đưa tới trước mặt.

Ngậm vào.

Hả?

Đây là sở thích gì vậy, bảo nàng ngậm ngón tay hắn, Thẩm Tương Nghi chần chừ một chút rồi ngơ ngác ngậm ngón tay hắn, chẳng có mùi vị gì nhưng rất ấm áp.

Bùi Nhị nhìn đôi môi ướt át mềm mại của nàng, vẻ mặt nghiền ngẫm:

"Ta không bảo cô ngậm ngón tay ta mà là ngậm viên thuốc trong tay."

Mặt Thẩm Tương Nghi lập tức bốc cháy, nàng lặng lẽ nhả ngón tay Bùi Nhị ra, cầm lấy viên thuốc từ trong tay hắn cho vào miệng, khoang miệng bỗng mát rượi, đầu lưỡi vừa bị kí. ch th. ích cũng dễ chịu hơn nhiều.

Bùi Nhị thong dong nhìn nàng, cầm khăn lên tỉ mỉ lau ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!