Bùi Nhị sửng sốt một hồi, hắn không nói gì chỉ kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng như bị ai đó cầm đồ vật khiêu khích.
Ánh nến dao động, nàng dùng trâm gỗ vấn tóc, có chút mộc mạc giản dị, thi thoảng khi nàng cúi thấp đầu có mấy sợi tóc rủ xuống bên sườn mặt, khiến cho dáng vẻ không đáng tin ngày thường giảm đi mấy phần.
Bộ dạng này của Thẩm Tương Nghi lại khiến cho hắn nhìn ra mấy phần dịu dàng.
Hắn không ngờ nàng sẽ nói với hắn như vậy.
Lý trí nói với hắn nàng đang nói láo, chỉ là do nàng không muốn gả cho Tam hoàng tử mà thôi.
Nhưng có một âm thanh không chịu sự khống chế mà thoát ra ngoài, lần đầu gặp ở phủ trưởng công chúa, vụ đi sửa lại án xử sai ở Thọ Châu, rồi đến khi gặp lại tại Giang Châu, chỉ một câu hữu duyên thì không khỏi quá miễn cưỡng rồi.
Hắn từ thuở nhỏ đã lăn lộn trong chốn quan trường thế gia, đã thấy quen cảnh ngươi lừa ta gạt, gặp dịp thì chơi, vậy nên luôn phải dè dặt cẩn thận đề phòng.
Tuy nhiên nàng lần nào cũng không đi theo lẽ thường, đấu đá lung tung mà xông vào.
Hắn thu lại tâm tình, cứ như vậy nhìn nàng.
"Cô biết cô đang nói gì không?"
"Ta tất nhiên rất rõ ràng."
Thẩm Tương Nghị bị ánh mắt này của hắn nhìn khiến cho trong lòng không khỏi sợ hãi.
Nhưng đã nói đến nước này, nhắm mắt cũng phải nói tiếp: "Ta đem lòng cảm mến đại nhân đã lâu, cái đêm ở trong hoa viên đó cũng là ta cố ý đụng vào đại nhân. Ta tự biết mình không xứng với đại nhân, tiểu thư thế gia trong thành Biện Kinh xinh đẹp hơn ta nhiều vô số kể.
Ta biết nói ra những lời này cũng chỉ là tăng thêm lo âu cho đại nhân nhưng trong lòng ta đã có đại nhân, nên ta chỉ muốn giữ tâm niệm này mà tiếp tục sống, ta, ta không muốn gả chồng.
"Nói xong nàng liền thở phào nhẹ nhõm, tự thưởng cho mình một lời khen, đấy không phải đã nói xong rồi sao? Dựa theo tính cách của Bùi Nhị, nhất định sẽ hung hăng từ chối nàng, rồi nói nàng mộng tưởng hão huyền..."Thiên hạ không yên bình, xã tắc rối loạn, ta không tính lấy vợ.
"Thẩm Tương Nghi giương mắt, tiếng mưa rơi bên ngoài hành lang, dưới mái hiên hai người đứng nhìn nhau. Vẻ mặt của Bùi Nhị hiếm khi nghiêm lại, hắn nhìn về phía nàng."Cho nên cô vẫn không muốn gả chồng?
"Thẩm Tương Nghi có chút hoảng hốt, còn chưa hiểu hắn nói lời này rốt cuộc là có ý gì. Chỉ là nghe thấy có chữ gả chồng, theo bản năng quả quyết nói:"Không gả.
"Chân mày của Bùi Vấn An nhíu nhẹ, làm như nhẹ nhàng thở dài một hơi:"Ta hiểu tâm ý của cô rồi."
Đợi đã, Bùi Nhị ngươi hiểu cái gì cơ?
Tình tiết này phát triển có hơi sai sai rồi!
Lời trong lòng Thẩm Tương Nghi còn chưa nói ra, chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta ôm vào lòng.
Một trận trời đất quay cuồng, hai người lại trở về giường nhỏ trong phòng, chẳng qua là lần này nàng ngồi trên đùi Bùi Nhị, người trước mặt hơi sít lại gần, siết chặt eo nàng.
Hô hấp của hai người quấn quýt lấy nhau, đến cả lông mi của đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh đèn ngắm người đẹp, đẹp đến động lòng người.
Khóe mắt hắn mang theo ý cười:
"Trái lại ta không hề nhìn ra, nói một chút coi, cô bắt đầu thầm mến ta từ khi nào?"
"Bùi đại nhân, ngài, ngài vừa nãy không phải nói không lấy vợ sao?"
"Nói không chừng ngày nào đó thiên hạ thái bình, ta cũng có tam thư lục xính, không thể để cho tình cảm của cô gửi gắm sai người được."
Thẩm Tương Nghi khí huyết dâng trào, sao lại phát triển thành như này?
Tuyến tình cảm của Bùi Nhị và nữ chính Mary Sue bị nàng chặt đứt rồi, tình hình trước mắt sẽ dẫn lửa thiêu thân mất.
Trong sách không phải viết Bùi Nhị dốc lòng cho sự nghiệp hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!