Chương 40: (Vô Đề)

Hiện nay, mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều phải vào siêu thị, xử lý một số sản phẩm sẽ dùng đến, loại bỏ những dấu vết có thể làm lộ thông tin, chỉ để lại hình dáng nguyên bản nhất.

Nói đến thì đúng là có chút kỳ lạ, siêu thị của cô chỉ có thể vào bằng cơ thể, những cảnh điều khiển ý niệm như trong tiểu thuyết mà cô từng đọc cho đến nay vẫn chưa từng xảy ra, cùng lắm chỉ là lấy một vài thứ ở trong siêu thị ra ngoài.

Dầu gió được thiết kế theo kiểu viên bi, ở thời đại này có thể nói là vô cùng mới mẻ.

Thẩm Ninh bôi xong toàn bộ những nơi bị lộ ra, sau đó lập tức đưa đồ cho người tiếp theo đang háo hức chờ sử dụng.

"Cậu mua thứ này ở đâu vậy? Dùng rất tốt, trông cũng đẹp nữa."

Cô ấy ôm lấy bả vai Trương Thiên, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu còn chai nào nữa không? Tớ muốn mua hai chai cho ba mẹ."

Thứ này không chỉ dùng rất tốt mà còn tiện mang theo, ba mẹ cô ấy lại thường xuyên phải đi đây đi đó, dùng nó có thể nói là vô cùng tiện lợi.

Trương Thiên gật đầu:

"Tớ vẫn còn mấy chai, đợi khi nào về sẽ gửi qua cho cậu."

Trong kho vẫn còn hai thùng đầy, đủ cho cô dùng rất lâu.

Đến rồi đến rồi!

Người quan sát bên ngoài chạy về báo tin, tiếp theo là đến thời khắc quan trọng nhất.

Ẩn nấp.

Chưa đầy mười giây, đội ngũ vốn đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, cả cánh đồng ngô chỉ còn lại tiếng dế kêu.

Không lâu sau, có hai bóng người trông lén la lén lút đi tới ngã ba, Trụ Tử với vóc dáng cao lớn lấy cuốc ra bắt đầu đào hố.

Ngay khi hố được đào xong, lúc mẹ Trụ Tử định ném đứa bé xuống hố, Trụ Tử lại hối hận.

"Mẹ à, hay là thôi bỏ đi, cho dù đứa trẻ có lớn lên cũng chẳng ăn được bao nhiêu lương thực, coi như nó sẽ giúp đỡ gia đình làm chút việc nhà, đợi đến khi em trai nó chào đời còn có thể phụ giúp việc chăm sóc..."

Mẹ Trụ Tử lạnh lùng nói:

"Con đang hối hận đấy à?"

Trụ Tử im lặng một lát:

"Con, con không nhẫn tâm…"

Cố chịu đựng đi!

Mẹ Trụ Tử cố gắng kìm lại những lời chửi mắng ở trong miệng, trừng mắt nhìn con trai, chuẩn bị đặt đứa bé xuống hố.

Mẹ, con...

Trụ Tử muốn kéo lấy mẹ mình, nhưng lại bị đối phương dùng sức đẩy ra.

"Mẹ thấy con không chịu nghe lời mẹ nữa rồi! Mau tránh ra!"

Trụ Tử bị mẹ đá ngã xuống đất.

Nhân lúc này, mẹ Trụ Tử trực tiếp đặt đứa trẻ xuống dưới chiếc hố, sau đó cầm cuốc lên bắt đầu lấp đất.

Trụ Tử dường như cuối cùng cũng từ bỏ việc đấu tranh, ngồi dậy giúp mẹ bốc đất rải vào bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!