"Cảm ơn cháu đã đưa kẹo cho Khánh Khánh."
Thím Lưu bất đắc dĩ nhìn những món đồ còn lại ở trong giỏ, sau đó xua tay nói:
"Thím sẽ mua hết những thứ còn lại, cháu tính tiền đi."
"Tổng cộng là 46 tệ 5 xu, cháu sẽ bớt cho thím số lẻ, chỉ lấy 46 tệ thôi ạ."
Trương Thiên nhanh chóng tính toán xong, thím Lưu cũng vô cùng hào phóng trả tiền.
Trước khi đi, thím Lưu còn nắm lấy tay Trương Thiên, nhỏ giọng nói:
"Sau này nếu còn sữa bột thì cháu nhớ để lại cho thím một túi nhé. Thím có rất nhiều phiếu công nghiệp, phiếu xe đạp cũng có đủ."
"Không thành vấn đề ạ!"
Nếu có phiếu xe đạp, cô cũng rất muốn mua một cái, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.
Trương Thiên vừa đi vừa suy nghĩ, chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô muốn tìm một công việc tạm thời!
Có việc làm, cô sẽ có lý do để mua một chiếc xe đạp.
Ngày hôm sau, Trương Thiên đã đi đến nơi Đinh Ái Quân đang ở, chính là một hộ gia đình ở xưởng bột mì.
Cô chưa từng đến nhà Đinh Ái Quân nên đành tìm một đứa trẻ, trả công cho nó bằng hai viên kẹo để nhờ nó đi gọi người hộ.
Vài phút sau, đã thấy Đinh Ái Quân vui vẻ chạy tới.
"Trương Thiên, cậu thật sự tới đây tìm tớ sao!"
Cô ấy thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng, hai mắt sáng lấp lánh.
"Tớ tưởng cậu chỉ nói vậy thôi, sẽ không thật sự đến tìm tớ."
Trương Thiên nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp.
Đinh Ái Quân là người bạn mà nguyên chủ đã lừa gạt rất nhiều.
Khi cả hai mới vào cấp 3, vì tiền tiêu vặt của Đinh Ái Quân, mỗi ngày nguyên chủ đều thao túng tâm lý cô ấy, khiến cô ấy chỉ có thể làm bạn với nguyên chủ.
Sau khi tiêu hết số tiền tiêu vặt mà đối phương tiết kiệm được, nguyên chủ đã tìm đủ mọi lý do để xa lánh Đinh Ái Quân.
Thật tội nghiệp Đinh Ái Quân, luôn nghĩ mình đã làm sai điều gì đó nên người bạn thân duy nhất ở trường mới không chơi với mình nữa.
Và cho đến tận bây giờ cô ấy vẫn coi Trương Thiên là bạn thân.
Nếu không, ngày hôm qua khi Đinh Ái Quân nhìn thấy cô cũng sẽ không vui mừng đến vậy, và cả hôm nay cũng không cần phải hấp tấp chạy tới đây.
Trong lòng Trương Thiên lúc này vô cùng phức tạp, trước đây nguyên chủ có một gia đình tốt, có những người bạn tốt, nhưng lại không biết trân trọng họ, chỉ vì một người đàn ông mới quen mà phản bội và vứt bỏ tất cả mọi người.
Thật là đáng chết!
Thành thật mà nói, Trương Thiên vô cùng ghen tị với nguyên chủ.
Tuy nhiên, khi nghĩ tất cả những thứ này giờ đây đều là của mình, cô chợt thấy vui vẻ trở lại.
"Sao cậu không nói gì thế? Tớ đã nói gì sai à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!