Thẩm Hi Hòa có chút khó hiểu vì sao Cố Tiêu lại nghi hoặc, do dự một chút mới gật đầu, nói:
"Chúng ta còn chưa có thành thân, tất nhiên phải đợi đến sau này ta cưới muội vào cửa rồi."
Lúc nãy Thẩm Hi Hòa nói biểu ca biểu muội không phải là cả đời sẽ làm huynh muội sao.
Cố Tiêu nghĩ mãi không ra, Tam ca, huynh……
Cưới cô về làm gì chứ, Thẩm Hi Hòa có biết phía trước còn có nhân duyên rất tốt đang chờ hắn hay không, hơn nữa cô cũng không phải là Thẩm Hi Hòa nói muốn cưới là có thể cưới nha.
Thẩm Hi Hòa lật một trang sách,
"Ta thì làm sao? Không còn sớm nữa, muội đi ngủ trước đi."
Đây là ý tứ muốn chuyên tâm đọc sách.
Cố Tiêu không thể quấy rầy học sinh đọc sách, nên chỉ đành lên giường nằm.
Không nói đến việc Thẩm Hi Hòa có muốn cưới cô hay không, chỉ nói sau này, hắn có thể nói được làm được sao, Cố Tiêu mới không tin vào những lời nói ma quỷ của nam nhân đâu.
Bây giờ là Thẩm Hi Hòa, sau này chính là Trần Thế Mỹ, cô không thể chỉ vì Thẩm Hi Hòa đem giấy bán thân cho cô thì cô liền ngây ngốc mà tin tưởng, động tâm được.
Cố Tiêu từ từ chìm vào giấc ngủ, Thẩm Hi Hòa đọc sách đến tận khuya, thổi đèn rồi ở trên tràng kỷ ngủ một giấc tới sáng.
Ngày hôm sau, Thẩm Hi Hòa thức dậy rất sớm, hắn thu dọn đồ đạc xong, thì đi đến mép giường lôi kéo tay Cố Tiêu một lát, sau đó mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Bữa sáng là do Chu thị làm, một chén mì thêm một cái trứng luộc, Thẩm Hi Hòa đang ăn cơm, Chu thị lại nhịn không được lải nhải,
"Cuối tháng đại ca con sẽ trở về, một tháng này đúng thật là không dễ dàng gì…… Con phải đọc sách cho tốt, không nên lo những chuyện không đâu."
Thẩm Hi Hòa gật đầu,
"Đại ca trở về nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nương…… Người cứ yên tâm đi, ở thư viện con sẽ học hành chăm chỉ."
Vì lo cho hắn, mà làm người một nhà đều bị liên luỵ, trong lòng Thẩm Hi Hòa cảm thấy rất hổ thẹn.
Chu thị dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Thẩm Hi Hòa,
"Nghe nói ở huyện thành có kỹ nữ, con không được đi đến những loại địa phương kia đó."
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi,
"…… Nương, người xem nhi tử là loại người nào chứ."
Chu thị luôn cảm thấy bây giờ bà là mẹ ruột của Cố Tiêu, còn Thẩm Hi Hòa là con rể của bà, luôn sợ Thẩm Hi Hòa sẽ học cái xấu,
"Nương không nói nữa……"
Ăn cơm xong, thì Thẩm Hi Hòa đi thư viện, nửa canh giờ sau Cố Tiêu cũng tỉnh lại, thu dọn đồ đạc rồi đi theo Thẩm Nhị Lang lên huyện thành.
Hai người đến huyện nha để tiêu hủy giấy bán thân, lúc ghi lại hộ tịch thì Cố Tiêu đem chữ Tiểu tự sửa lại.
Trời vẫn còn sớm, khi một cơn gió mát thổi qua, Cố Tiêu liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Sau này, cô không còn là con dâu nuôi từ bé của Thẩm Hi Hòa nữa, mà là họ hàng xa thân thích của Thẩm gia, biểu muội của Thẩm Hi Hòa.
Cố Tiêu cười tươi, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền, như vậy thật là tốt.
Sự việc đã làm xong, Thẩm Nhị Lang đi đầu hẻm bán bánh cuốn, Cố Tiêu thì đi một chuyến đến tiệm vải, bán khăn mà Lý thị đã đưa cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!