Cố Tiêu vòng qua Thẩm Hi Hòa đi xuống giường,
"Hơn nữa, quen tay hay việc, sao có thể vẫn luôn cắt trúng tay được chứ."
Thẩm Hi Hòa nắm lấy cổ tay Cố Tiêu,
"Muội trước đừng nhúc nhích, ta có mua đồ ăn về…… để ta đi lấy."
Hắn muốn cho Cố Tiêu ăn ngay bây giờ.
Một bọc nhỏ kẹo thanh mai, cũng không nhiều lắm.
Thẩm Hi Hòa nói:
"Muội muốn ăn cái gì, lần sau ta sẽ mang về cho muội."
Cố Tiêu lấy một cái bỏ vào trong miệng,
"Huynh đây là đang lấy lòng ta sao?"
Thẩm Hi Hòa lắc đầu,
"Không phải là lấy lòng."
Chỉ là muốn đối xử tốt với cô mà thôi.
Cái này còn không phải là lấy lòng sao, Cố Tiêu nghĩ trước kia đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, cô chỉ có một cái màn thầu, Thẩm Hi Hòa cái gì cũng không chia cho cô, lúc ấy vừa thèm vừa đói, ngửi mùi trứng gà đã thấy vô cùng thơm rồi.
Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng nói:
"…… Như vậy đã là tốt rồi sao, sau này sẽ còn tốt hơn nữa."
Cố Tiêu nghe không rõ lắm:
"Huynh mới vừa nói cái gì?"
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng lắc đầu,
"Không có gì, lần sau sẽ mang sơn tra cho muội."
Điểm tâm trong cửa hàng có không ít loại, cứ ăn mỗi thứ một lần trước, thấy cái nào ăn ngon lại mua tiếp.
Hắn sẽ chép nhiều sách, kiếm thêm nhiều tiền chút.
Chu thị là không cẩn thận phát hiện ra Thẩm Hi Hòa mang đồ về cho Cố Tiêu, thật ra cũng không phải là không cẩn thận gì, Thẩm Hi Hòa là một người lớn như vậy, mang theo đồ trở về, không đưa cho bà, thì còn không phải là đưa cho Cố Tiêu sao.
Chu thị nghĩ thầm, nhi tử ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, biết mua đồ về cho vợ rồi.
Vốn dĩ đại phòng, nhị phòng có tích góp một ít tiền thì bà cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, còn Thẩm Hi Hòa mua đồ về, bà vui mừng còn không kịp nữa là.
Tiểu nhi tử rốt cuộc cũng biết thương vợ rồi, cũng không thể cứ trông cậy vào người làm nương như bà phải thương vợ của nó chứ.
Sao khi vui mừng qua đi, Chu thị lại nhịn không được lo lắng, không biết trên người Thẩm Hi Hòa còn tiền không, bà biết chuyện Thẩm Hi Hòa chép sách, chép sách cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, mua được chút đồ thì không phải là tiêu hết rồi sao .
Chu thị vuốt ve quần áo mới mà Cố Tiêu làm cho bà, nghĩ đến nó làm bánh táo cũng cho bà một cái rưỡi, có đồ ăn gì thì đều cho bà nếm thử miếng đầu tiên.
Chu thị không đụng đến tiền chung trong nhà, lấy hai mươi văn từ tiền riêng của mình ra, rồi gọi Thẩm Hi Hòa qua đông phòng, Con cầm lấy đi.
Ngoài quà nhập học ra, thì từ khi Thẩm Hi Hòa đọc sách tới nay cũng không lấy tiền từ trong nhà bao giờ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!