Chương 47: (Vô Đề)

Chờ thư viện tan học, Thẩm Hi Hòa thu dọn xong án thư, cũng không quay đầu lại mà đi luôn, Trần Ninh Viễn chậm hơn vài bước, phải chạy chậm thì mới đuổi theo kịp.

Trần Ninh Viễn vẫy tay, Hi Hòa huynh!

Thẩm Hi Hòa đã không gặp Cố Tiêu mấy ngày rồi, hắn chép sách kiếm được 25 văn, nên muốn mua chút đồ về cho Cố Tiêu, hắn gật đầu nói, Ninh Viễn huynh.

Trần Ninh Viễn hỏi:

"Bây giờ huynh muốn về nhà rồi sao?"

Thẩm Hi Hòa vốn dĩ không muốn nói, ai kêu Trần Ninh Viễn lại hỏi chứ, nên hắn liền nói:

"Trước tiên đi mua ít đồ, sau đó mới trở về."

Trần Ninh Viễn cười cười, trêu chọc nói:

"Lại mua đồ cho vị hôn thê của huynh sao?" Hắn cũng muốn đi mua, chỉ là sợ Thẩm Hi Hòa sẽ không mang về, bây giờ Cố Tiêu không tới thư viện đưa cơm nữa, hắn muốn gặp mặt một lần cũng khó.

Thẩm Hi Hòa không có ý kiến gì.

Trên đường có rất nhiều người bán đồ ăn, Thẩm Hi Hòa chọn một túi nhỏ kẹo thanh mai, kêu ông chủ bọc lại, thanh toán tiền xong, thì hắn muốn trực tiếp về nhà.

Trần Ninh Viễn một phen giữ c.h.ặ. t t.a. y hắn, thần sắc có chút không được tự nhiên,

"Huynh chỉ mua cho một mình vị hôn thê của huynh sao, không mua cho muội muội huynh sao? Cũng mua cho muội ấy một gói đi……"

Thẩm Hi Hòa nhíu mày, kéo tay của Trần Ninh Viễn ra.

Hắn vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào thì Trần Ninh Viễn mới có thể nhìn ra Cố Tiêu không phải là muội muội của hắn, lúc trước là hắn đã sai rồi, thế cho nên mới làm cho Trần Ninh Viễn hiểu lầm đến tận bây giờ.

Thẩm Hi Hòa nói:

"Cố Tiêu đúng là muội muội của ta, nhưng mà là biểu muội, ba năm qua vẫn luôn ở trong nhà ta, việc hôn nhân cũng là ba năm trước đây định ra."

"Ninh Viễn huynh, lúc trước không nói rõ ràng với huynh, là ta không đúng, tại đây xin bồi tội với huynh." Thẩm Hi Hòa đứng thẳng người, ánh mắt trong veo, không giống như đang nói dối.

Trần Ninh Viễn trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được,

"Không phải nói là muội muội sao, sao bây giờ lại đột nhiên thành biểu muội rồi……"

Thẩm Hi Hòa biết con dâu nuôi từ bé không giống với vợ được cưới hỏi đàng hoàng, Cố Tiêu không muốn làm con dâu nuôi từ bé của hắn, nàng muốn đi, nhưng còn có Cố gia, nàng là một nữ nhân, thì có thể đi nơi nào chứ.

Thẩm Hi Hòa cũng mới nghĩ ra biện pháp này, hắn sẽ về nói với Chu thị.

Còn chuyện sau này thế nào, thì phải xem Cố Tiêu rồi.

Thẩm Hi Hòa nói:

"Cố Tiêu không phải họ Thẩm, tất nhiên không phải là muội muội ruột rồi."

Trần Ninh Viễn chịu phải đả kích nặng nề, lắc đầu quay về Trần gia, nếu nói có cảm tình sâu đậm thì cũng không phải, nhưng mà tình cảm của thiếu niên mới vừa nảy mầm, thì đã bị một chậu nước lạnh giội xuống, nên khó chịu cực kỳ.

Thẩm Hi Hòa cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, Trần Ninh Viễn đã biết Cố Tiêu là vị hôn thê của hắn, nhưng nói đến cùng, hắn và Trần Ninh Viễn thì có gì khác nhau chứ.

Thẩm Hi Hòa mang theo mứt hoa quả về nhà, bỏ kẹo thanh mai vào trong ngăn tủ, hắn không nói thì Cố Tiêu cũng sẽ mở ngăn tủ ra, chỉ cần mở ra là có thể nhìn thấy rồi.

Trên bàn có rất nhiều hộp gỗ, bên trong bỏ những tấm gỗ có khắc ký tự nhỏ, Thẩm Hi Hòa cầm lấy một cái, là một tấm có chữ Cố viết ngược.

Trên bàn còn có rất nhiều vụn gỗ, Thẩm Hi Hòa vén tay áo lên, đem vụn gỗ thu dọn sạch sẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!