Chương 43: (Vô Đề)

Cố Tiêu đã ngủ say, Thẩm Hi Hòa nghe thấy hô hấp vững vàng của cô, liền lấy quạt xếp ra, hắn nhẹ nhàng mở ra, ở dưới ánh nến tỉ mỉ nhìn một lần rồi lại một lần.

Hoa văn tre trên tay cầm quạt rất đẹp, mặt quạt vẽ tre đen cũng rất tốt, Cố Tiêu nhất định là biết hắn thích tre.

Thẩm Hi Hòa cũng là gần đây mới thích tre, từ khi Cố Tiêu thêu lá tre ở ống tay áo của hắn thì hắn đã thích rồi.

Hắn cầm cây quạt quạt gió, làm cho ánh nến lay động, Thẩm Hi Hòa sợ sẽ đánh thức Cố Tiêu, cho nên nhanh chóng cất quạt đi.

Trên bàn là một cuốn sách thánh hiền, nhưng Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì thì không có quan hệ tí nào với cuốn sách này , hắn lại cảm thấy là Cố Tiêu thích hắn, tặng quạt và mì trường thọ…… nếu như không thích, thì tùy tiện tặng cái gì đó là được, sao cứ phải phí nhiều tâm tư như vậy chứ.

Thẩm Hi Hòa nở nụ cười, đặt quạt xuống bên cạnh quyển sách, đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Hi Hòa đọc sách đến nửa đêm.

Xem nữa thì đã quá muộn, Thẩm Hi Hòa cất sách đi chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ thì hắn ngồi xổm xuống, đưa đầu vào thăm dò xem phía dưới tràng kỷ còn có mấy thứ đồ linh tinh hay không.

Không có nữa.

Thẩm Hi Hòa lại đi xem dưới gầm giường, hắn thấy được gỗ, tre…… duỗi tay là có thể với tới.

Người trên giường đã ngủ say sưa, Thẩm Hi Hòa thở dài, đem đồ đẩy vào sâu bên trong một chút .

Tờ giấy ở dưới đệm cũng không thấy nữa, cũng không biết bây giờ Cố Tiêu đã tích góp được bao nhiêu tiền rồi.

Thẩm Hi Hòa làm gì Cố Tiêu không biết chút nào, chỉ là khi cô muốn lấy đồ từ dưới gầm giường ra thì phát hiện cô với không tới, thế nhưng với không tới.

Hơn nữa, nếu đứng lên nhìn xuống gầm giường, thì cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Cố Tiêu không nhớ rõ cô có đem đồ đẩy vào sâu bên trong như vậy hay không, Chu thị bọn họ sẽ không tới chỗ này, cho dù có tới thì cô còn có thể lấy Thẩm Hi Hòa làm cái cớ.

Cố Tiêu phí rất nhiều sức mới lôi được đồ ra ngoài, cô nghi ngờ là do Thẩm Hi Hòa làm ra, nhưng nếu là Thẩm Hi Hòa, thì sao có thể đẩy vào bên trong chứ, không phải là nên lôi hết ra ngoài rồi chất vấn cô một trận hay sao.

Cố Tiêu đặt đồ lên bàn, tất cả đều ở đây, cái gì cũng không thiếu, chắc là do cô tự đẩy vào.

Ô và quạt xếp đã đưa đi Thịnh Kinh, Trương chưởng quầy nói nửa tháng là có thể đến, Cố Tiêu nghĩ chờ bán được ô xong lại quyết định có làm thêm hay không.

Vật lấy ít làm quý, nếu như một cây ô có thể bán được giá cao, làm nhiều quá ngược lại không tốt.

Cho nên Cố Tiêu làm một cái ống đựng bút, ống tre rộng ba tấc dùng lưỡi cưa xẻ đôi ra, để lại bốn tấc cao.

Thẩm Đại Lang đi phục dịch rồi, nên Cố Tiêu thường xuyên đi tới nhà dùng để làm mộc, Trần thị không so đo đến những thứ nhỏ nhặt này, công cụ dùng vài lần cũng sẽ không bị hư, nhị nha còn nói Cố Tiêu đã cho nó táo đỏ long nhãn đấy.

Một ống tre như vậy thì đã có thể đựng được bút, nhưng nếu muốn bán được giá cao hơn, thì phải điêu khắc tinh tế hơn.

Ống đựng bút không khắc mai lan trúc cúc, mà là khắc những câu thơ, Cố Tiêu thường đến hiệu sách, cũng lật xem qua các bài thơ, khắc những bài thơ học sinh thích lên và đánh bóng ống đựng bút, vậy là đã hoàn thành.

So với quạt và ô giấy dầu, ống đựng bút dễ làm hơn rất nhiều, giá bán chắc chắn cũng rẻ hơn.

Trương chưởng quầy đã xem xong, trả cho Cố Tiêu 50 văn, đồ tuy rằng tinh xảo, nhưng cũng không thể nào so được với men ngọc.

Lấy được 50 văn, Cố Tiêu đã rất hài lòng rồi.

Trương chưởng quầy nói:

"Trời càng ngày càng nóng, vẫn là quạt xếp dễ bán hơn, cô nương nếu có thời gian, thì có thể làm nhiều thêm mấy cái quạt xếp, tất nhiên, ống đựng bút ta cũng sẽ mua."

Quạt xếp quý ở chỗ tinh tế khéo léo, những người đã làm quạt quen tay thì chỉ cần nhìn vài lần là đã biết làm, Trương chưởng quầy cũng không muốn chiếm tiện nghi nhỏ này, tất nhiên là có ý muốn làm ăn lâu dài.

Cố Tiêu hiểu ý nghĩa sâu xa của nó, nên nói:

"Trương chưởng quầy, ta chỉ có một mình cũng không làm ra được bao nhiêu cây quạt, nếu mà dưới tay ngài có người , thì để cho bọn họ làm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!