Lỗ tai Thẩm Hi Hòa đỏ lên, bị ánh mặt trời chiếu vào liền cảm thấy vô cùng nóng rực.
Hắn nhìn Cố Tiêu một cái, lại lập tức nhìn sang chỗ khác, Thẩm Hi Hòa hậu tri hậu giác phát hiện——tuy khoảng cách giữa hắn và Cố Tiêu có chút xa, nhưng bóng của hai người lại gắt gao kề sát với nhau.
Bóng của Cố Tiêu dựa sát vào bóng của hắn.
Thẩm Hi Hòa nâng tay lên, giống như đang sờ đầu của Cố Tiêu vậy.
Giữa trưa mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, bóng người bất động một lúc lâu, Thẩm Hi Hòa vẫn duy trì tư thế này, thì trên vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Thẩm Đại Oa cười toe toét,
"Tiểu thúc, thúc muốn thêm trứng hay là thịt kho?"
Hắn đã hỏi hai lần rồi, nhưng không biết tiểu thúc luôn cúi đầu làm cái gì, dưới đất có gì đẹp để xem sao.
Thẩm Hi Hòa phục hồi tinh thần lại, nói: …… Đều được.
Cố Tiêu đã ăn bánh xong rồi, xung quanh quầy bánh cũng không còn nhiều người nữa, những thứ họ mang đến gần như đã bán hết, nên không cần Cố Tiêu phải hỗ trợ gì.
Cố Tiêu đặt tờ giấy dầu vào giỏ tre,
"Đại tẩu, muội đi về trước đây, Tam ca, ngày mai muội sẽ đưa quần áo cho huynh, còn bộ kia nếu muốn vá lại thì để ngày mai đại oa mang về cho muội."
Thẩm Hi Hòa không nghĩ tới Cố Tiêu lại về sớm như vậy,
"Kỳ thật bộ kia vẫn ổn, không bị rách quá nhiều, nên cũng không cần vá lại, muội…… đi đường cẩn thận."
Có vá hay không cũng không quan trọng.
Cố Tiêu gật đầu, cầm lấy quần áo rồi trực tiếp đi đến hiệu sách.
Cuốn sách gần như đã sửa gần xong, Cố Tiêu muốn sửa xong trong hôm nay luôn, ngày mai thì chuyên tâm làm ô.
Thẩm Hi Hòa ngày mốt được nghỉ tắm gội, phí mất thời gian nửa ngày, ngày kia là có thể đem ô đưa qua hiệu sách rồi.
Cố Tiêu không biết Quảng Ninh cách Thịnh Kinh bao xa, chắc là đến nhanh thôi, hơn một tháng là ô có thể bán được rồi.
Bây giờ là cuối tháng tư, qua tháng sáu là cô có thể rời khỏi Thẩm gia rồi.
Cố Tiêu cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng, một buổi trưa cái gì cũng không nghĩ nữa chỉ chuyên tâm sửa sách, cuốn sách vốn dĩ rách nát cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Bìa sách màu xanh lam, nẹp sách có hơi ố vàng, những trang giấy bị cuộn lại bên trong cũng đã được làm phẳng một cách gọn gàng.
Cố Tiêu chà xát tay, nói với tiểu nhị của hiệu sách:
"Sách đã sửa xong rồi, làm phiền mời Trương chưởng quầy lại đây một chuyến."
Trương chưởng quầy rất nhanh đã tới đây, hắn cầm cuốn sách lên lật xem, nói:
"Tuyệt vời! Cố cô nương thực sự đã giúp ta giải quyết một vấn đề nan giải, nếu về sau còn có những việc khó như thế này, còn mong cô nương chớ có chối từ."
Cố Tiêu nói:
"Chưởng quầy nói đùa rồi, ta cũng chỉ là làm hết sức mình mà thôi."
Tâm trạng Trương chưởng quầy rất tốt, vội sai tiểu nhị đi lấy bạc tới.
Bản đơn lẻ đã không thể dùng vàng bạc tới đo lường, chỉ cần sửa quyển sách này, là Trương chưởng quầy đã có thể kiếm được năm lượng bạc, trả cho Cố Tiêu một lượng, thì hắn còn kiếm được bốn lượng bạc đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!