Chương 33: (Vô Đề)

Đang mắng người chính là Chu thị, giọng nói vang lên tận nóc nhà,

"Ta thấy là cánh của ngươi đã cứng cáp rồi! Chuyện gì cũng dám nghĩ ra, Lý thị bụng lớn, nó không muốn đi thì không đi nữa, để cho Đại Nha đi làm gì? Đại Nha mới bao lớn, nó có thể làm gì chứ!"

Còn người đang khóc chính là Lý thị,

"Nương, Đại Nha cùng tuổi với Tiểu Tiểu, nó có thể làm rất nhiều việc……"

Chu thị không muốn nghe thêm nữa,

"Ngươi mà dám lấy khuê nữ của mình ra so với Tiểu Tiểu sao, ta thấy ngươi là bị mỡ heo che mờ mắt rồi ! Bánh cuốn là do ai nghĩ ra, là Tiểu Tiểu, trong nhà được ăn thịt là do ai mua về, cũng là do Tiểu Tiểu! Dù Đại Nha có thể làm việc cũng không thấy mang về cho gia đình lấy một văn tiền."

"Ngoài khóc ra cũng chỉ biết khóc, Lý thị, ta nói lời khó nghe cho ngươi biết trước, ngươi thích đi thì đi, ngươi không đi, thì để lão bà tử ta đi. Muốn để Đại Nha đi hỗ trợ, nó mỗi ngày đều nhìn thấy, sau này gả chồng rồi có phải sẽ quay qua giúp đỡ nhà chồng hay không!"

Chu thị giận đến sôi máu, việc làm ăn buôn bán này, bà và hai khuê nữ cũng chưa từng tiết lộ với ai, Lý thị đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám để cho Đại Nha đi hỗ trợ.

Đôi mắt của Lý thị đã khóc đến sưng đỏ, Đại Nha rúc vào bên cạnh Lý thị, khuôn mặt toàn là nước mắt.

Thẩm Nhị Lang không đành lòng để thê tử và nữ nhi chịu oan ức, nói:

"Nương, là con muốn để Đại Nha đi…… ngài đừng trách Tĩnh Thục."

"Ngươi cũng là cái thứ đầu gỗ không hiểu chuyện gì!"

Cố Tiêu cuối cùng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô mặc xong quần áo sau đó đi ra khỏi phòng,

"Nương, người đừng nóng giận, để Đại Nha đi là do con đề nghị."

Rõ ràng đối với Thẩm Nhị Lang và Lý thị bà có thể mắng đến tận trời, nhưng đối với khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiêu, Chu thị không thể mắng mỏ được gì, nhiều ngày như vậy, Cố Tiêu làm gì cũng đúng, lòng Cố Tiêu luôn hướng về Tam Lang, nhưng càng hướng về bà nhiều hơn.

Cố Tiêu muốn làm gì, vậy chắc chắn là vì muốn tốt cho Tam Lang và cái nhà này.

Chu thị hạ hoả không ít,

"Tiểu Tiểu nói vậy là như thế nào."

Cố Tiêu hỏi:

"Nương, người thấy huyện thành có lớn hay không?"

Chu thị đã đi qua vài lần, huyện thành rất lớn, đi dạo cũng dạo không hết,

"Tất nhiên là rất lớn."

"Ngoài huyện thành ra còn có phủ thành, tỉnh thành, nương, quầy bánh cuốn nhà ta cũng chỉ là chiếm một chỗ nho nhỏ trong huyện thành mà thôi."

Cố Tiêu khoa tay múa chân một chút, sau đó nói tiếp:

"Đại Nha là cháu gái của người, tuy rằng nói sau này phải gả cho người ta, nhưng mà Thẩm gia cũng chỉ có mười mấy người, nương không nghĩ đến sau này sẽ đặt quầy bánh nhà chúng ta ở phủ thành, tỉnh thành hay sao?"

"Cho dù sau này Đại Nha phải gả chồng, thì đó cũng là cháu gái ruột của người, người một nhà có gì nói đó, nếu nó thông minh, có thể học được hai phần tay nghề, thì sẽ được nhà chồng kính trọng, nhà chồng của nó cũng sẽ kính trọng lão nhân gia ngài."

Cố Tiêu đi qua kéo tay Chu thị,

"Tất cả đều là vì tướng công, huyện thành lớn như vậy, con nhất định sẽ không để cho bọn họ cướp đoạt việc buôn bán của nhà chúng ta."

Sắc mặt Chu thị ấm áp lên không ít,

"Vẫn là Tiểu Tiểu biết nhìn ra trông rộng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!