Cố Tiêu nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa đây là có ý tứ gì, cô ở bên ngoài chờ lâu như vậy mà hắn không thay, cứ phải đợi cô vào rồi mới thay là sao.
Thẩm Hi Hòa nhìn sắc mặt Cố Tiêu, trong lòng căng thẳng, sợ Cố Tiêu lại hiểu lầm, nên vội vàng nói:
"Đúng rồi, Tiểu Tiểu! Quần áo của ta bị rách rồi, muội xem, ngay chỗ này này."
Tay áo đúng là bị rách một chút.
Thẩm Hi Hòa cho Cố Tiêu nhìn một cái, sau đó nhanh chóng cởi quần áo ra, hắn ôm quần áo, trên người chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc,
"Còn phải nhờ muội giúp ta vá lại……"
Cố Tiêu thậm chí còn chưa nhìn rõ áo bị rách ở đâu.
Hộp kim chỉ ở chỗ Chu thị có, từ trước đến nay quần áo Thẩm Hi Hòa bị rách đều là do Chu thị vá, Cố Tiêu nói:
"Hộp kim chỉ ở phòng của nương , huynh đi tìm nương đi."
Cố Tiêu vốn định để Thẩm Hi Hòa đem quần áo đi đông phòng, nhưng Thẩm Hi Hòa lại hiểu sai ý của cô, hai mắt hắn sáng lên, cảm thấy đề nghị của Cố Tiêu rất hay,
"Muội nói rất đúng, ta đi lấy ngay bây giờ."
Thẩm Hi Hòa bỏ quần áo xuống, thay một bộ áo vải thô , rồi vội vàng đi tới đông phòng.
Cố Tiêu: ……
Việc đồng áng không còn nữa, chỉ cần sáng và tối đi cuốc đất làm cỏ là được, còn Chu thị thì ở trong phòng thêu thùa may vá.
Quần áo đi làm đều là đồ không tốt lắm, tất cả đều được khâu lại và may vá, có thể mặc trong nhiều năm.
Tay nghề may vá của Chu thị rất tốt, các đường may đều rất tinh xảo, Thẩm Hi Hòa gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chu thị đang may vá quần áo, lời nói đã đến bên miệng nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Chu thị cũng không biết nhi tử mình bị làm sao, liền liếc mắt nhìn một cái, hỏi:
"Tam Lang có việc gì sao?"
Thẩm Hi Hòa nói:
"…… Không có việc gì."
Để buổi tối hắn tới mượn sau vậy.
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, xoay người trở về tây phòng.
Chu thị buông việc trên tay xuống, Đứng lại.
Thẩm Hi Hòa căng da đầu ngừng lại.
Chu thị hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì, cứ ấp a ấp úng, trước kia cũng không thấy con như vậy, có phải là cần dùng tiền hay không?"
Cũng chỉ có những lúc cần dùng đến tiền, thì Thẩm Hi Hòa mới có biểu tình như vậy, hắn biết điều kiện trong nhà cũng không dễ dàng gì, tiền để mua giấy bút đều là do hắn chép sách kiếm ra, nếu còn dư lại thì sẽ mua điểm tâm mang về nhà.
Thẩm Hi Hòa lập tức phủ nhận nói: Không phải.
Chu thị nhíu mày, nghi ngờ nhìn tiểu nhi tử của mình,
"Vậy thì là có chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!