Cố Tiêu đi đến bên cạnh giếng rửa mặt, một lát sau, Thẩm Nhị Lang bọn họ cũng đã trở lại, Lý thị từ trên xe đi xuống dưới, vừa vào cửa việc đầu tiên chính là đem tiền kiếm được giao cho Chu thị.
Một buổi sáng, bán được mười sáu cái bánh cuốn chay, sáu cái thêm trứng gà, tám cái thêm thịt, tổng cộng bán được 42 văn tiền.
Trừ tiền vốn ra, thì kiếm lời được khoảng hai mươi văn.
Ở bến tàu khiêng vác một ngày cũng chỉ được cho có mười văn tiền thôi đấy.
Chu thị hài lòng, bà càng ngày càng cảm thấy mình chọn được cô con dâu tốt, chủ ý này chính là do Cố Tiêu nghĩ ra được.
Chu thị nói: Buôn bán tốt không?
Lý thị sờ bụng, phải đứng cả một buổi sáng, nàng ta có chút ăn không tiêu,
"Nương, rất đông khách, cũng có rất nhiều khách quen."
Bọn họ nấu ăn sạch sẽ, hương vị cũng ngon, giá lại rẻ, những người đã ăn qua hầu như đều sẽ quay lại mua thêm lần nữa.
Chu thị nói:
"Các ngươi nên nghe theo Tiểu Tiểu, làm như thế nào, bán cái gì, không được tự ý đưa ra quyết định, càng không thể lén giấu tiền!"
Chu thị biết là Lý thị không dám, nhưng mà vẫn phải ân cần dạy bảo một phen.
Lý thị nói:
"Nương, con dâu đã biết, sang năm Tam Lang phải tham gia kỳ thi mùa thu, người làm tẩu tử như con cũng sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ, đi rửa tay đi, lát nữa ăn cơm!"
Chu thị đã lên tiếng, người trong phòng nên rửa tay thì đi rửa tay, nên dọn cơm thì đi dọn cơm.
Cố Tiêu đi theo Trần thị múc cơm, vừa mở nắp nồi, hơi nóng lập tức bốc lên.
Hai mươi mấy cái màn thầu màu sắc có chút vàng, còn có một tô thịt hầm.
Thịt dê ba chỉ xương sườn, còn có thêm hai cái giò heo .
Trần thị đã gả vào đây nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua nồi thịt hầm nào như vậy bao giờ, nàng ta nuốt nước miếng, gắp giò heo ra, xương sườn cũng gắp mấy miếng, Chu thị đã nói rồi, thứ này phải để lại cho Tam Lang ăn.
Chu thị thiên vị quen rồi, Trần thị cũng đã thành thói quen, có thể ăn được một miếng đã thấy đủ rồi.
Thịt được bưng ra bàn, lại gắp màn thầu ra, Trần thị đem cải trắng hầm múc ra, còn canh thịt hầm, đúng là lúc trước chưa được ăn qua bao giờ, Trần thị vỗ vỗ tay, ngồi vào bên cạnh Thẩm Đại Lang.
Chu thị ngồi ngay ngắn, bà cầm đũa lên, nói:
"Ăn đi, còn thất thần làm gì."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Có ý gì chứ, không cần phân chia sao?
Trong nhà ăn cơm, không quan tâm là ăn cái gì, đều là do Chu thị chia, trứng gà và thịt, đều là để cho Thẩm Hi Hòa, hai tôn tử đại phòng, và Thẩm lão gia tử.
Ngay cả màn thầu cũng là nam nhân nhiều hơn một cái so với nữ nhân.
Hôm nay thế nhưng không cần chia.
Kinh hỉ nhất chính là Lý thị, bởi vì mang thai nên mỗi ngày nàng ta có thể ăn trứng gà, nhưng Đại Nha lớn như vậy, cũng không được ăn qua món ngon nào, hốc mắt Lý thị lập tức ươn ướt, Nương……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!