Chương 229: (Vô Đề)

Ngọn đèn sợi đốt sáng như ban ngày, Cố Tiểu xem lại mấy đoạn video đã phát trước đây rất nhiều lần, xem từ nửa đêm đến bình minh, lại ghi lại từng bước để làm đồ chơi vải nỉ lên trên giấy, buổi sáng đơn giản ăn qua, liền bắt tay vào làm.

Cố Tiêu đã đăng không ít video làm đồ chơi vải nỉ, nguyên nhân có hai, thứ nhất là bởi vì đồ chơi vải nỉ làm thành dạng gì đều được, đồ không giống thì bộ dáng không giống, thứ hai là bởi vì có fans tay thật sự là rất tàn, nguyên liệu giống nhau nhưng đồ chơi vải nỉ làm ra lại cách xa vạn dặm.

Người mua đồ và người bán đồ căn bản không phải là cùng một thứ.

Trước đây Cố Tiểu không nghĩ tới việc đọc sách vẽ tranh, có thể ăn no là đã thấy đủ rồi, làm sao có thể có mấy ý nghĩ không thực tế này được chứ, nàng lấy một ít lông dê màu nâu ra, xoa thành một viên cầu, vừa xem video vừa dùng xiên tre đan bụng hamster cho thật chắc, làm một buổi sáng, chỉ làm tốt hơn một chút so với fans.

Thứ này lấy ra phát video, chỉ sợ fans hâm mộ sẽ thoát fans hết.

Cố Tiểu ủ rũ mà thở dài, thật khó nha, khó hơn nhiều so với lên núi đào rau dại cắt cỏ heo nữa, cũng không biết vị cô nương kia làm mấy thứ này tay có đau hay không, có mệt hay không.

Tay Cố Tiểu bị đ.â. m mấy cái, đại khái là bởi vì vị cô nương kia làm nhiều, cho nên đồ chơi vải nỉ đối với nàng ấy mà nói không khó, nhưng mà nàng làm rất khó coi, muốn phát video còn phải luyện thêm nữa.

Vừa làm thì đã làm đến giữa trưa, Cố Tiểu đã đói bụng.

Mì gói ở chung cư đã bị nàng ăn sạch, trong ngăn tủ có gạo và mì, tủ lạnh có rau dưa, Cố Tiểu ở Thẩm gia nhóm lửa nấu cơm, nhưng mà chưa làm qua thứ nào tốt như vậy, nàng sợ nấu hư đồ, nghĩ tới nghĩ lui, liền lấy mười đồng tiền xuống lầu.

Chung cư ở ngay làng bên cạnh đại học, có hai con phố rất náo nhiệt.

Không có âm thanh rao hàng, mà nơi nơi đều là khách nhân.

Bột chiên, bạch tuộc viên, đậu hủ thúi, giò heo nướng, lẩu mì…… Còn có quán nướng, tiệm lẩu, thức ăn ở phụ cận làng đại học, vừa ăn ngon lại còn rẻ nữa.

Cố Tiểu vào một tiệm mì, gọi một chén mì bò kho, tổng cộng tám đồng tiền, trả lại nàng hai đồng tiền xu, bị nàng thoả đáng mà cất đi.

Trên tường vẽ mì kho tàu có một chén lớn, mấy miếng thịt, mà lúc bưng lên thì chỉ có hai miếng thịt, nhưng mà dấm ở trên bàn, ớt cay, dưa muối đều có thể thoải mái ăn.

Cố Tiểu trời xa đất lạ, không dám nói lung tung, không dám loạn tiêu tiền, thành thành thật thật mà ở trong góc ăn hết mì bò kho, đối với nàng mà nói chén mì này ăn ngon thật, vừa thơm vừa mềm, thịt cũng ăn rất ngon, mì cũng ăn ngon, cuối cùng ngay cả nước canh cũng uống không thừa lại giọt nào.

Cố Tiểu cầm hai xu về nhà, dựa theo ký ức mà cho vào con heo đất làm bằng gốm, đó là một con heo con, men gốm màu xanh lá, ngây thơ chất phác, cũng là do vị cô nương kia làm.

Cố Tiểu ở trong lòng nói thật là lợi hại, liền ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn làm đồ chơi vải nỉ.

Fans hâm mộ yêu cầu làm cái gì cũng có, Cố Tiểu chọn cái đơn giản nhất, cái khác thì nhất thời không học được, đồ chơi vải nỉ nàng làm cũng không tốt, nhưng mà luyện nhiều thì sẽ giỏi thôi.

Làm ba ngày, Cố Tiểu bắt đầu dùng camera quay video.

Vốn dĩ Cố Tiêu sẽ vừa làm vừa nói, nhưng mà Cố Tiểu nhát gan, từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu làm đồ chơi vải nỉ, động tác nàng có chút vụng về, nhưng mà đồ làm ra lại rất đẹp, đó là một con chim sẻ ở nông thôn, thân màu xám, trên cánh có chấm màu nhạt, đôi mắt linh động, miệng màu vàng, mập mạp lại dễ thương.

Đây là thứ mà Cố Tiểu thấy nhiều nhất ở trong thôn, cũng nhớ rõ nhất, làm rất đáng yêu.

Quay video xong, nàng chậm rãi sờ soạng cắt nối biên tập, cũng so sánh với những video trước đây, quả thực chỉ có thể nói là kém chất lượng.

Cố Tiểu yên lặng mà nhìn một lát, lại bắt đầu cắt lại một lần nữa, đến đêm khuya, video khoảng hai phút mới được cắt xong, Cố Tiểu mệt không chịu được, ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một lát.

Những ký ức đó càng ngày càng mỏng manh, giống như chỉ là chỉ dẫn nàng sống sót ở thế giới này, rồi sau đó con đường tiếp theo chỉ có thể dựa vào nàng tự đi mà thôi.

Cố Tiểu tải video lên, sau đó tới phòng bếp dạo một vòng, tủ lạnh có không ít đồ, ngăn đông lạnh có củi cảo hoành thánh đã gói xong, hẳn là do vị cô nương kia gói, nấu lên là có thể ăn được rồi.

Cố Tiểu nhìn nhìn, vẫn là đóng ngăn đông lạnh lại, mấy thứ này vẫn là giữ lại đi, trong ngăn tủ có mì sợi, trên tủ lạnh có rau xanh, nàng nấu một chút là được.

Cố Tiểu ở Thẩm gia nhóm lửa nấu cơm, cũng nhìn Trần thị các nàng nấu, chẳng qua Trần thị nấu cơm cũng không ngon, nàng nấu mì sợi mùi vị rất bình thường.

Nhưng mà cũng không thể lúc nào cũng ra bên ngoài ăn được, ăn cơm bên ngoài phải bỏ tiền, còn đắt nữa, tiền của vị cô nương kia nàng không thể cứ tiêu được.

Cố Tiểu ăn hết mì sợi và rau xanh, lại cầm chén đũa và nồi đi rửa sạch sẽ. Đèn phòng bếp là màu vàng cam, rất đẹp, không biết tại sao, Cố Tiểu lại nhớ tới đuốc đèn trong nhà, cũng là cái màu này.

Nhà tất nhiên không phải chỉ Thẩm gia, mà là chỗ có nương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!