Chương 228: (Vô Đề)

Chờ tới thôn trang rồi, Đường Đường chạy một vòng ở đồng ruộng, sau đó hỏi Cố Tiêu nó có thể đi nhặt ốc đồng không.

Cố Tiêu đã kể chuyện xưa của ốc đồng cô nương cho nó nghe, nó cũng muốn có một con ốc đồng cô nương.

Có thể nấu cơm, thu dọn nhà cửa hay không cũng không sao cả, biết thắt b.í. m tóc cho nó là được.

Cố Tiêu lắc đầu,

"Không được, nước rất lạnh, con còn nhỏ, không thể nghịch nước được."

Chuyện mà Cố Tiêu nói không được, thì có khóc nháo cũng vô dụng.

Đường Đường ồ một tiếng,

"Vậy con có thể chơi trò trốn tìm không?"

Thôn trang có rất nhiều trẻ con, Đường Đường muốn chơi cùng bọn họ.

Cố Tiêu gật đầu,

"Không được ném đá, cẩn thận đừng để té ngã."

Đường Đường gật đầu,

"Có cần con trông đệ đệ không?"

Cố Tiêu nói:

"Con chơi của con đi."

Cô và Thẩm Hi Hòa đều ở đây, cần tới nó sao.

Đường Đường vỗ tay, vậy thì cũng không có biện pháp, nó hỏi rồi, là Cố Tiêu không cần.

Ai, không có cách nào chơi bùn rồi.

Cố Tiêu nhìn Đường Đường nhảy nhót chạy đi xa, trong lòng có một tia buồn bã, trước khi sinh Tuế Tuế cô có hỏi qua Đường Đường, có muốn có thêm đệ đệ hay muội muội không.

Trong nhà thêm người là chuyện của cả nhà, Cố Tiêu không muốn chỉ có hai người quyết định.

Đại cô nương ba tuổi, ôm búp bê thỏ màu trắng, cúi đầu chơi một hồi lâu, nó nắm lỗ tai của con thỏ, nhỏ giọng hỏi, Nó ngoan không?

Không biết là đệ đệ hay muội muội, chỉ dùng nó.

Cố Tiêu lắc đầu,

"Nương cũng không biết."

Là nghe lời, là bướng bỉnh, hay là hiểu chuyện, đều có rất nhiều khả năng.

Đường Đường do dự một lát, một mặt thì nó cảm thấy như bây giờ rất tốt, cha nương, tổ mẫu, tổ phụ, còn có cháu trai và cháu gái nữa.

Nhưng mà một đệ đệ muội muội, nó có thể đoạt bình sữa của nó.

Đường Đường:

"Vậy thì muốn, không ngoan con đánh nó."

Cố Tiêu sờ đầu nữ nhi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!