Chương 225: (Vô Đề)

Tuế Tuế trốn về sau một cái, sau đó Đường Đường liền cầm con thỏ chạm vào khuôn mặt nhỏ của nó, tiểu nãi oa chớp chớp mắt, duỗi tay muốn chạm vào một cái.

Đường Đường vội vàng đặt con thỏ vào trong lòng n.g.ự. c nó,

"Thỏ con trăng trắng, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên, thích ăn củ cải và rau xanh…… Tuế Tuế thích ăn cái gì, Tuế Tuế muốn uống sữa, còn thích ăn thịt có đúng hay không."

Nó nói đến miệng lưỡi khô khốc, bụng lại càng đói hơn,

"Tỷ tỷ thích cái gì, tỷ tỷ ta thích ăn bánh trôi gạo nếp, giò heo, xương sườn hầm, gà nướng, gà rán, hoành thánh……"

Đường Đường lau miệng một cái, nó nhìn đệ đệ ở trên giường lắc, duỗi tay đẩy nhẹ hai cái,

"Đệ còn nhỏ, cái gì cũng không ăn được, nhìn tỷ cũng vô dụng, đệ cũng không biết hoành thánh nhỏ ăn ngon thế nào đâu, cho dấm và sa tế vào, một ngụm một cái, ngao ô."

"Canh uống hết toàn bộ, uống hết……"

Đường Đường nhìn đệ đệ, trong lòng nói thật đáng thương, tiểu đậu đinh, cái gì cũng không ăn được, thật đáng thương nga.

Nhưng mà không khóc, thật cho nó mặt mũi,

"Chờ đệ trưởng thành, canh hoành thánh của tỷ tỷ sẽ cho đệ uống!"

Đường Đường thật sự rất đói bụng, nó lớn tiếng gọi một tiếng nương, ngay sau đó Tuế Tuế cũng hô to một tiếng, Cố Tiêu nhô đầu ra khỏi phòng bếp, Sao vậy?

Đường Đường sờ bụng,

"Nương, bụng con đã đói tới xẹp lép rồi."

Tuế Tuế nằm thẳng cái gì cũng nhìn không tới, nghe thấy giọng nói Cố Tiêu liền duỗi tay muốn ôm, Cố Tiêu mỉm cười,

"Kiên trì một lát, sẽ xong ngay đây."

Trong nhà có hầm băng, hoành thánh, sủi cảo và bánh bao trước đây gói xong đều bỏ vào bên trong, ăn thì lấy ra nấu, rất thuận tiện, một chén nhỏ hoành thánh bên trong có tám cái, nấu bằng canh xương hầm, rắc một ít rong biển và hành lá lên, lại cho thêm một ít tôm nõn vào, ăn ngon mà lại có dinh dưỡng.

Cháo gạo kê cũng đã nấu xong, màu vàng óng ánh, trứng vịt cắt làm đôi, còn hấp một lồng tiểu long bao nữa.

Cố Tiêu đặt Tuế Tuế vào trong ghế dành cho trẻ con ngồi ăn cơm, Tuế Tuế vẫn đang uống sữa, uống một chút cháo gạo kê, lại ăn một cái bánh bao, thì đã no rồi.

Đường Đường trèo lên ghế của mình, đặt thỏ con ở bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy muỗng, múc một cái hoành thánh lớn ăn.

Cố Tiêu:

"Chậm một chút, coi chừng phỏng, đói bụng rồi sao."

Đường Đường gật đầu,

"Vốn dĩ chỉ đói một chút, sau khi trông Tuế Tuế thì đói rất rất nhiều."

Cố Tiêu mỉm cười, Đệ đệ ngoan không?

Đường Đường ăn một cái hoành thánh lót bụng,

"Nó sao? Cũng được, cũng không phải khó khăn như vậy, nó tương đối nghe lời tỷ tỷ nói."

Cố Tiêu bón cháo gạo kê cho Tuế Tuế, ngủ một đêm cũng đã đói bụng, giương cái miệng nhỏ một ngụm tiếp một ngụm.

Ăn mấy ngụm cháo, lại bẻ một cái tiểu long bao, nhân và vỏ phải chia ra bón, ăn một lát, Cố Tiêu liền không bón thêm nữa, trẻ con không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ hoặc quá mặn, ăn mấy miếng nếm thử chút vị là được.

Cố Tiêu ăn một chén cháo, rồi ăn hết phần bánh bao còn dư lại, Đường Đường bưng chén, ăn hoành thánh xong mà vẫn chưa có no,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!