Chương 20: (Vô Đề)

Trần thị trông cậy vào Cố Tiêu mang dây đeo đi huyện thành bán, Lý thị thêu khăn cũng toàn dựa vào Cố Tiêu a, Cố Tiêu không đi đưa cơm nữa, vậy đồ vật phải bán ra ngoài thế nào đây.

Trần thị miễn cưỡng cười nói,

"Nương, Tiểu Tiểu đi đưa cũng khá tốt nha."

Lý thị sờ sờ bụng, Đúng vậy, nương.

Cố Tiêu nói:

"Nương……con không sợ phơi nắng, cũng không ngại mệt, để cho con đi đi mà."

"Tiểu Tiểu, ánh mặt trời giữa trưa có độc, con là một cô nương gia thì đi làm gì, vừa xa vừa mệt, còn phải ăn cơm trễ."

Chu thị bị Cố Tiêu làm cho chân tay luống cuống, đứa nhỏ này thật làm người khác đau lòng, không khóc không nháo, còn nói mình không sợ mệt, Chu thị đã bắt đầu chê Thẩm Hi Hòa nhiều chuyện rồi, có người đưa cơm cho còn chọn tới chọn đi.

Cố Tiêu nắm chặt tay,

"Con không sợ, đi huyện thành con cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ ngại mệt chứ."

Nếu không đi huyện thành, cô phải làm thế nào để bán đồ đây, không bán được đồ, cô làm sao có thể tích góp tiền, không tích góp tiền, thì khi nào mới có thể rời đi đây.

Vì sao Chu thị lại không cho cô đi rồi, có phải Thẩm Hi Hòa đã nói cái gì hay không.

Cố Tiêu tự nhận mình đối với Thẩm Hi Hòa đã tận tình tận nghĩa, lúc trước thì đưa cơm cho hắn, ba ngày nay còn làm thêm đồ ăn khuya nữa.

Xem ra chỉ bồi bổ mỗi đầu óc là không được.

Chu thị thở dài, phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói là Tam Lang không muốn nó đi đưa sao.

Cố Tiêu hít hít mũi,

"Không đi huyện thành, thì sẽ không thấy được tướng công, đồ cũng bán không được, bán không được đồ, vậy làm như thế nào để tích góp bạc cho tướng công đây."

Tiểu cô nương cúi thấp đầu, nhấp môi, ủy khuất không thôi, tâm Chu thị đều mềm nhũn,

"Ai nói như vậy, nếu con muốn đi huyện thành bán đồ, khi nào đều có thể đi, cứ muốn giữa trưa nắng nóng đi làm gì."

Đúng vậy!

Trần thị nói nhanh:

"Nương, Tiểu Tiểu một lòng vì Tam Lang, người cũng không thể cô phụ một phen khổ tâm của Tiểu Tiểu a."

Lý thị lau tay, phụ họa nói: Đúng vậy đấy!

Cố Tiêu chớp chớp mắt,

"Nương người nói thật sao? Ngày thường đi cũng được?"

Tâm Chu thị đã nghiêng về một phía rồi, bà cam đoan,

"Ừ, chỉ cần làm xong việc, con muốn đi lúc nào thì đi lúc đó!"

Cố Tiêu hít sâu một hơi,

"Vậy để đại oa đi đưa được rồi, con ở nhà nấu cơm cho tướng công cũng được, chỉ cần tướng công có thể an tâm đọc sách, con không đi cũng được."

Chu thị nhẹ nhàng thở ra,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!