Chương 11: (Vô Đề)

Cố Tiêu mím môi,

"Cây quạt này, hiệu sách có mua không?"

Tiểu nhị hỏi một câu,

"Đây là do cô nương làm sao ?"

Cố Tiêu gật gật đầu.

"Cô nương theo ta đi gặp chưởng quầy đi, ở đây ta không làm chủ được." Tiểu nhị nói xong liền mang theo Cố Tiêu đi lên lầu hai.

Chưởng quầy của hiệu sách họ Trương, là người bản địa huyện Quảng Ninh này, đam mê thư pháp và hội họa, những thứ mà văn nhân thư sinh thường thích, hắn cũng sẽ có hứng thú.

Hắn thưởng thức cây quạt trong chốc lát, sau đó nói:

"Cây quạt này hiệu sách sẽ mua, tiểu Hứa, đưa cho vị cô nương này 50 văn tiền."

Trương chưởng quầy tướng mạo nho nhã, hắn ôn hòa nói:

"Loại giấy này không tốt, cho dù gỗ có khắc đẹp đến đâu, dây đeo lại kết đẹp đến đâu, cũng khó mà bán được giá cao."

Cố Tiêu hiểu rõ,

"Đây là chưởng quầy đã nói quá, cây quạt này như thế nào trong lòng ta đều rõ ràng."

Triệu chưởng quầy liền xua tay,

"Cây quạt này do chính tay cô nương làm ra, có thể thấy được tay nghề cô nương nhất định rất khéo léo, cô nương không cần tự coi nhẹ bản thân mình, nếu về sau có làm thêm cây quạt mới, thì có thể đưa đến hiệu sách này."

Cố Tiêu gật gật đầu,

"Vậy ta xin đa tạ chưởng quầy."

Còn có thể đem lại đây thật là quá tốt, sau này cũng không cần lo lắng ngày nào đó không có tiền nữa, Cố Tiêu nhận 50 văn tiền, nói:

"Ta muốn đi xem giấy."

Mặt quạt nên lấy giấy Tuyên Thành mỏng mịn tinh tế để làm, vỏ giấy hơi cứng nhưng mềm mại thì để làm lớp lót, giấy Liên Sử bóng loáng trơn mỏng dùng làm phần lõi là tốt nhất . Trước đây không có tiền nên không chú ý được nhiều như vậy, bây giờ đã có tiền, nên Cố Tiêu muốn mua giấy tốt một chút.

Năm tờ giấy Tuyên Thành, năm tờ giấy da, hai tờ giấy Liên Sử đã tiêu hết của Cố Tiêu hai mươi văn tiền, ra khỏi hiệu sách, chân cô liền không chịu nghe theo khống chế mà bước về phía sạp thịt.

Hai ngày nay, đến cả bánh nướng nhân thịt cô cũng không dám mua, ăn thịt hình như là chuyện rất lâu từ trước kia rồi.

Còn thừa 30 văn tiền, Cố Tiêu nói:

"Lấy một cân thịt heo, hai cái giò heo."

Chủ quầy thịt lưu loát mà cắt thịt,

"Tổng cộng hai mươi văn, tặng cô nương một cây xương heo."

Trên xương không có lấy một tí thịt, nhưng có còn hơn không, Cố Tiêu xách theo thịt, hận không thể ngay lập tức trở về nhà nấu chín rồi ăn, cô đại khái đã tìm ra biện pháp để cầu xin Chu thị rồi, chỉ cần nói là vì Thẩm Hi Hòa, Chu thị cho dù luyến tiếc cũng không nỡ tức giận, cũng sẽ không nói thêm gì.

Sau buổi trưa, người Thẩm gia nghỉ ngơi trong chốc lát liền khiêng nông cụ xuống ruộng, Chu thị ở lại trong nhà chờ Cố Tiêu trở về, hôm nay Cố Tiêu về nhà chậm hơn một chút so với ngày thường, trong lòng Chu thị có chút lo lắng.

Bà từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, thấy Cố Tiêu bước vào cửa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, Chu thị từ trong phòng đi ra, ngoài miệng không buông tha nói,

"Cọ tới cọ lui, nhanh lên một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!