Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Thư Thư

Ăn sáng xong, Giang Đường bắt đầu thắt bím tóc cho Lương Thiển.

Tóc cô bé hơi xoăn, có chút ngả vàng, chạm vào lòng bàn tay đặc biệt mềm mại.

Giang Đường hai ba cái đã buộc xong hai đuôi ngựa, Được rồi.

Lương Thiển mắt to nhìn bím tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, trái phải không đối xứng kia, ngẩng đầu lên: Mẹ, méo rồi.

Giang Đường không hề để ý:

"Méo thì méo, nhanh lên, chúng ta phải đi."

Lương Thiển không chịu, bĩu môi oán giận:

"Tôi muốn kiểu tóc công chúa, cái này xấu hổ chết mất."

"Vậy con bị xấu hổ chết rồi sao? Nếu con không có bị xấu chết thì mau mang giày đi."

......

Ác độc!

Ma quỷ!!

Không phải con ruột.

Lương Thiển kéo nhẹ bím tóc bị méo, không cam tâm tình nguyện cúi người mang giày, cuối cùng mang ba lô nhỏ của mình lên, rầu rĩ không vui đi theo Giang Đường.

Cô không muốn ra ngoài với ma ma chút nào, thế nhưng các anh đều đi, lại muốn ở chung với các anh......

Sau khi xuống lầu, hai đứa con trai đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Sơ Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Thiển vẻ mặt không vui, cậu khẽ cười, giơ tay vẫy vẫy với Lương Thiển:

"Thiển Thiển, đến chỗ anh."

Lương Thiển vui vẻ mà chạy tới.

"Hôm nay Thiển Thiển tự mình chải tóc sao? Thiển Thiển thật ngoan, đều biết tự chải tóc." Nói xong, Sơ Nhất đưa tay điều chỉnh lại cái đuôi ngựa méo sẹo.

Giang Đường không khỏi nóng mặt, nói: Mẹ chải.

Động tác trên tay Sơ Nhất ngừng lại:

"Tóc Thiển Thiển mềm, không dễ cột gọn."

Giang Đường: ......

Đây là thiên sứ nhà ai hạ phàm, sao lại biết nói chuyện như thế.

Cảm ơn anh. Lương Thiển hài lòng sờ sờ tóc, cuối cùng nhón chân lên hôn mặt của cậu một cái.

Sơ Nhất mím môi, cười vô cùng ngại ngùng.

"Mẹ muốn tự lái xe, hay để tài xế đưa chúng ta đi?"

"Hôm nay tự mình lái." Nói xong, cô quơ quơ chìa khóa xe trên tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!