Trong lòng Phượng Khê biết rõ những lời Tiêu Bách Đạo nói trên đường về tông chỉ để dỗ mình, nhưng nàng vẫn quyết định thử xem sao.
Nàng rẽ trái, rẽ phái, cuối cùng cũng tới Tàng thư các ở trung phong để gặp Hải trưởng lão.
Vừa gặp, Hải trưởng lão đã đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Hải trưởng lão có tính cách cổ quái, quanh năm suốt tháng canh giữ ở Tàng thư các, hiếm khi rời đi, hôm qua ông ấy cũng không tới điện Nghị sự.
Sau khi nhận được tin mà Tiêu Bách Đạo gửi tới, ông ấy cảm thấy Tiêu Bách Đạo điên rồi.
Nếu không điên, thì sao lại nhận một tiểu phế vật làm đệ tử thân truyền?
Hải trưởng lão đang định châm chọc Phượng Khê vài câu, chẳng hạn như: dẫu có lật rách quyển trục thượng cổ, ngươi cũng không tìm ra cách đâu, ngươi chấp nhận số phận đi thôi.
Nhưng ông còn chưa kịp cất tiếng, đã thấy tiểu nha đầu trước mặt nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Ngài là Hải trưởng lão đúng không? Con đã nghe sư phụ nhắc nhiều về ngài, nói ngài là trụ cột của Huyền Thiên Tông chúng ta."
"Mấy năm nay, ngài vẫn luôn trông giữ Tàng thư các, không vì danh lợi, mà vì giữ vững gốc rễ và thực hiện sứ mệnh truyền thừa Huyền Thiên Tông ta."
"Nếu đệ tử của Huyền Thiên Tông ta đều có tinh thần tự nguyện cống hiến như ngài, thì Huyền Thiên Tông ta nhất định sẽ phát triển và hưng thịnh…"
Tấm lưng vốn khẽ còng của Hải trưởng lão lập tức đứng thẳng lên!
Tưởng ông ấy chỉ đang trông coi Tàng thư các thôi á?
Không, ông ấy đang thực hiện sứ mệnh truyền thừa của Huyền Thiên Tông, ông ấy là trụ cột của Huyền Thiên Tông!
Thôi được rồi, đan điền của tiểu nha đầu này bị thương nặng, nàng đã đáng thương lắm rồi, ông ấy không nên sát muối vào vết thương của nàng nữa.
Một khắc sau, Hải trưởng lão vờ mất kiên nhẫn:
"Được rồi, ta không rảnh nghe ngươi nịnh hót nữa. Ngươi muốn xem quyển trục thượng cổ đúng không? Đi theo ta."
Tàng thư các của Huyền Thiên Tông chia làm chín tầng, quyển trục thượng cổ được đặt ở tầng cao nhất.
Sau khi Hải trưởng lão dẫn Phượng Khê lên tới tầng chín, ông mở cấm chế.
Phượng Khê ngẩn người.
Nàng vốn tưởng tất cả các quyển trục thượng cổ đều được sắp đặt gọn gàng trên giá sách, để mọi người đọc.
Nhưng, hiện tại, đập vào mắt nàng là những đốm sáng nhỏ. Trong không gian tối tăm này, chúng như thể sao sáng đầy trời.
"Ban đầu, các quyển trục thượng cổ chỉ là những miếng ngọc giản bình thường, nhưng sau thời gian dài, chúng đã nảy sinh linh tính. Ngươi hãy phóng thần thức của mình ra, quyển trục nào tán thành ngươi sẽ chủ động hạ xuống tay ngươi."
"Đừng cố cưỡng cầu, từng có người mạnh mẽ bắt lấy quyển trục, nhưng cũng chẳng ăn thua gì."
Hải trưởng lão cảm thấy nửa câu sau của mình quá thừa thãi, bởi Phượng Khê là một tiểu phế vật, dẫu nàng có mạnh mẽ bắt lấy cũng chẳng thể bắt được.
Phượng Khê gật đầu, phóng thích thần thức theo lời Hải trưởng lão.
Đan điền của nàng bị thương nặng, nên thần thức cũng phải chịu hạn chế rất lớn. Chỉ chốc lát mà trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu nàng đau như nứt ra.
Hải trưởng lão cau mày:
"Xem ra ngươi không có duyên rồi, cùng ta xuống dưới thôi."
Phượng Khê không cam lòng, nàng cầu khẩn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!