Thân là thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông, địa vị của Kim Mao Toan Nghê cực cao, chuồng thú của nó ở ngay phía sau điện Nghị sự của chủ phong.
Phía trước chuồng thú có cả đống người vây quanh, gương mặt ai nấy cũng tràn ngập vẻ sốt ruột.
Kim Mao Toan Nghê vừa gào thét, vừa giật mạnh chiếc dây xích được đúc từ huyền thiết vạn năm trên cổ nó, dẫu cho phần cổ đã m. áu t. hịt đầm đìa, nó cũng chẳng bận tâm.
Vốn nó không bị xích đâu, nhưng khổ nỗi Kim Mao Toan Nghê quậy phá quá thể, nó phá hủy tài vật thì chẳng sao, chỉ sợ nó nóng tính gây ra m. ạng người, nên mới bất đắc dĩ phải xích nó lại.
Thấy Tiêu Bách Đạo tới, Kim Mao Toan Nghê lại càng gào to hơn!
Mọi người vội vàng hành lễ với Tiêu Bạch Đạo, ông xua tay ra hiệu miễn lễ, rồi hỏi: Nó lại quậy gì thế?
Trưởng lão phụ trách chăm sóc Kim Mao Toan Nghê vội đáp:
"Chưởng môn, chúng ta đã đưa cho thần thú trấn phái ba quả Tử Kiều Linh Lung, nhưng nó chê ít, đòi chúng ta phải để lại toàn bộ cho nó ăn."
"Nhưng ngài cũng biết rồi đấy, chúng ta còn đang trông cậy vào việc bán đống quả Tử Kiều Linh Lung đó đi để trang trải cuộc sống, sao có thể cho nó hết được?"
"Nó thấy chúng ta không đồng ý nên làm ầm ĩ suốt mấy ngày nay rồi."
Huyền Thiên Tông có một cây Tử Kiều Linh Lung, là cây duy nhất ở vùng Bắc Vực này.
Ba mươi năm mới nở hoa một lần, ba mươi năm sau mới kết quả, chờ thêm ba mươi năm nữa quả mới chín.
Nói cách khác, phải mất chín mươi năm mới hái được một lứa quả Tử Kiều Linh Lung.
Vì hiếm như vậy, nên giá một quả cực kỳ xa xỉ.
Đối với một tông môn nghèo rách mồng tơi như Huyền Thiên Tông, lứa quả này là tiền cứu mạng!
Có thể giữ lại ba quả cho Kim Mao Toan Nghê là đã tốt lắm rồi.
Nhưng nó không biết đủ, đòi ăn tất cơ.
Tiêu Bách Đạo cố kiềm chế cơn giận, giảng giải đạo lý cho Kim Mao Toan Nghê. Nhưng Kim Mao Toan Nghê lại coi những lời ông nói như gió thoảng qua tai mà tiếp tục quậy phá, thậm chí còn quậy hăng hơn.
Phượng Khê thầm nhớ lại: trong sách, con Kim Mao Toan Nghê này cứ bám theo đòi làm linh sủng cho Thẩm Chỉ Lan. Nhưng khi hết giá trị lợi dụng, nó bị l. ột d. a r. óc x. ương, c.h.ế. t thẳng cẳng.
Thế nên, nàng phải rót cho nó một liều thuốc tàn nhẫn mới được.
Nghĩ vậy, nàng đi tới bên cạnh Tiêu Bách Đạo:
"Sư phụ, nếu nó muốn, chúng ta cứ đưa cho nó đi."
Tiêu Bách Đạo cau mày:
"Đồ nhi, con không biết đâu, số quả Tử Kiều Linh Lung còn lại phải bán lấy tiền…"
Tiêu Bách Đạo giải thích cho nàng hiểu tình hình của tông môn. Đây cũng là vì Phượng Khê là tiểu đồ đệ yêu dấu của ông, nên ông mới mất công giải thích, chứ nếu là người khác, ông đã chửi cho tỉnh người rồi.
Phượng Khê khẽ cong môi cười:
"Sư phụ, mục đích chính của chúng ta là kiếm ra linh thạch, còn biện pháp kiếm linh thạch, chúng ta có thể thay đổi linh hoạt kia mà. Nếu thần thú trấn phái muốn ăn quả Tử Kiều Linh Lung, chúng ta cứ đưa hết cho nó, đổi lại nó phải kiếm linh thạch cho chúng ta."
"Con thấy nó da dày thịt béo, dẫu chảy m. áu cũng không biết đau, chi bằng chúng ta rút m. áu của nó mang bán đi. Con tin chắc, m. áu của Kim Mao Toan Nghê còn đắt hơn quả Tử Kiều Linh Lung."
"Quan trọng hơn là, m. áu của Kim Mao Toan Nghê lúc nào cũng có, không cần chờ tận chín mươi năm như quả kia, hơn nữa đây là nguồn lực vô tận, dùng mãi không hết."
Kim Mao Toan Nghê: …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!