Chương 5: (Vô Đề)

May mà ở thời điểm này, nhóm đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông vẫn chưa gặp nữ chính, thuộc tính c.h. ó l. iếm vẫn chưa bị kích hoạt, nàng vẫn đủ thời gian để bóp c. hết mọi điều kiện để họ trở thành c. hó l. iếm của nữ chính.

Phượng Khê vừa nghĩ vừa hỏi Tiêu Bách Đạo:

"Sư phụ, bao lâu nữa chúng ta mới tới Huyền Thiên Tông?"

"Nhanh thôi, nhiều nhất là ba ngày. Tuy ngồi phi thuyền chỉ mất một ngày đã tới nơi, nhưng sẽ không thể ngắm phong cảnh dọc đường, vì thế vi sư thích ngự kiếm phi hành hơn."

Phượng Khê: …

Nghèo thì cứ nhận nghèo đi!

Vờ vịt cái gì?

Nhưng nàng vẫn nói lời trái lương tâm:

"Sư phụ nói rất đúng. Có vài người, chỉ vì vội vã nhất thời mà lơ là phong cảnh ven đường."

"Chuyện này cũng giống như tu luyện vậy, có vài người quá sốt ruột muốn đột phá trong khi chưa thấu hiểu hết quá trình tu luyện. Dẫu tu vi có tăng tiến, thì tâm cảnh cũng sẽ không kiên định."

Dứt lời, Phượng Khê nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tiêu Bách Đạo.

Như thể muốn nói: Con nói tiếp đi!

Phượng Khê: …

Được rồi, con hiểu rồi!

Phượng Khê lại lải nhải thêm một lát, cuối cùng đi tới kết luận:

"Sư phụ, con cảm thấy tu đạo là đấu với trời, tất cả những đau khổ, trắc trở đều là cột mốc bắt buộc phải trải qua. Thay vì oán trời trách đất, chi bằng cảm ngộ niềm vui trong đó, cái này gọi là tìm niềm vui trong khổ đau…"

Nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện, nhưng Tiêu Bách Đạo lại thoáng suy tư, bình cảnh ông gặp nhiều năm thoáng có dấu hiệu thả lỏng.

Đừng thấy Tiêu Bách Đạo có vẻ vô tư, không lo không nghĩ, nhưng mấy năm qua, ông đã phải vắt nát óc để cải thiện hoàn cảnh khốn khó của Huyền Thiên Tông. Chính điều này đã ảnh hưởng ít nhiều tới tâm cảnh của ông.

Hiện tại nghe tiểu nha đầu khuyên giải, ông chợt nghĩ thoáng ra. Đúng vậy, mọi đau khổ và trắc trở đều là những cột mốc không thể thiếu trên con đường tu đạo, ông không nên quá để tâm…

Tiêu Bách Đạo vội hạ kiếm, đáp xuống một vùng đất bằng phẳng. Sau đó, ông đau lòng lấy một trận pháp bảo vệ ra rồi khởi động.

"Ta tu luyện một lát, con hộ pháp cho ta!"

Dứt lời, ông nhắm mắt đả tọa.

Phượng Khê: …

Ngài vô tư quá thể rồi đấy!

Ngài quên mất con là một tiểu phế vật không thể tu luyện rồi ư?

Một canh giờ sau, Tiêu Bách Đạo mở mắt, rồi ngửa mặt lên trời cười to.

Phượng Khê: … Toang rồi!

Sư phụ điên rồi!

Tiêu Bách Đạo cười một lúc lâu mới chịu dừng, sau đó ông nhìn Phượng Khê với vẻ mặt tán thưởng:

"Đồ nhi, ngộ tính của con không tệ. Tu vi của vi sư đã kẹt ở tầng hai của cảnh giới Hóa Thần suốt nhiều năm, không ngờ sau khi nghe lời con nói, ta lại thành công đột phá lên tầng ba của cảnh giới Hóa Thần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!