Đương nhiên Phượng Khê không quên chuyện lần đó. Tuy khi đó, linh lực tăng vọt, nhưng quả cầu đen nói đúng, nếu cứ thế mãi, đoán chừng nàng sẽ thật sự biến thành kẻ điên mất thôi.
Vì thế, phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết mới được.
Vừa nghĩ tới đây, nàng đã nghe quả cầu đen khoe khoang:
"Ngươi có biết vì sao ba linh căn kia đánh nhau không? Bởi chúng đang tranh giành địa bàn đấy. Vì thế, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề này, ngươi chỉ có một cách thôi: đó là nhanh chóng tu luyện để mọc nốt hai loại linh căn còn lại."
"Sau khi mọc đủ năm loại linh căn, chúng sẽ chẳng còn địa bàn mà tranh giành nữa, tới khi đó chúng sẽ tự khắc chung sống hòa bình."
"Nếu ngươi quen biết ta từ sớm có phải tốt hơn không, ta nhất định sẽ không đồng ý để ngươi tu luyện theo công pháp rách này. Lợi ích thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy cả đống hạn chế. Ngươi bị cuốn sách kia lừa rồi."
Phượng Khê sửng sốt:
"Sách á? Ý ngươi là, những ngọc giản trong thức hải của ta là một cuốn sách á?"
"Ừ. Chẳng lẽ ngươi không biết? Trời ạ, ta còn tưởng cái gì ngươi cũng biết chứ! Hóa ra, thứ ngươi không biết vẫn còn cả đống…"
Phượng Khê: …
Dạo này không biết học ai, mà miệng của thứ chó c.h.ế. t này càng ngày càng thiếu đòn!
Quả cầu đen châm chọc Phượng Khê một lúc lâu, rồi mới nói:
"Mỗi miếng ngọc giản kia tương ứng với một trang sách, nếu không chúng đã chẳng đồng thời tiến vào thức hải của ngươi. Mà không biết vì sao chúng lại bị tách ra thành từng miếng nhỏ thế nhỉ?"
Thấy sự hiểu biết của quả cầu đen cũng có hạn, Phượng Khê tạm thời thôi thắc mắc, cứ gác chuyện này lại đã, chuyện quan trọng bây giờ là phải tập trung tu luyện.
Mấy ngày sau đó, ban ngày Phượng Khê tới Truyền Công đường nghe giảng, ban đêm, nàng ở lì trong phòng tu luyện.
Mỗi ngày chỉ ngủ chừng hai canh giờ.
Ngay cả quả cầu đen cũng không thể không thừa nhận, nha đầu thối này quá chăm chỉ!
Hôm nay, khi Phượng Khê hí hửng tới lớp, thì kinh ngạc phát hiện ra: trừ hai đệ tử bị ép đi học là nàng và Quân Văn, thì trong lớp chỉ có vài mống người.
"Ngũ sư huynh, sao hôm nay lớp ít người thế? Chẳng lẽ tông môn đã xảy ra chuyện gì?"
Quân Văn ngáp dài một cái, mấy ngày gần đây, đêm nào hắn cũng tu luyện, nên sáng dậy tinh thần mới hơi uể oải.
"Tiểu sư muội, sở dĩ lớp ít người, là vì tiết học hôm nay là tiết luyện đan."
Vừa nghe vậy, Phượng Khê lập tức hiểu ra.
Kiếm đạo, luyện đan, ngự thú, luyện khí, trận pháp, phù lục là lục nghệ của giới tu chân.
Trong năm đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo, chỉ có mỗi Bùi Chu học phù lục, bốn người còn lại đều học kiếm đạo.
Khác với ba tông môn khác, đệ tử thân truyền của họ ít nhất cũng am hiểu ba trong sáu loại lục nghệ.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến Huyền Thiên Tông thường xếp bép trong các cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn.
Theo cách nói của thời hiện đại, thì nhóm đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông học lệch cực kỳ nghiêm trọng.
Ừm, hiện tại, trong hàng ngũ đệ tử thân truyền có thêm một Phượng Khê bị rạn đan điền… đội hình vốn đã nát lại càng nát hơn.
Mà không riêng đệ tử thân truyền, khoảng chín mươi phần trăm các đệ tử ngoại môn và nội môn của Huyền Thiên Tông đều tập trung nghiên cứu kiếm đạo.
Thật ra không phải đệ tử Huyền Thiên Tông không có hứng thú với ngũ nghệ còn lại, mà do chúng quá tốn tiền!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!