Chương 40: (Vô Đề)

Sau khi quá trình ngộ đạo kết thúc, tu vi của Thẩm Chỉ Lan tăng thẳng lên tầng bốn Trúc Cơ.

Vừa đột phá Trúc Cơ chưa đầy hai tháng mà nàng ta đã tăng liền tù tì bốn tầng, không hổ là đứa con được trời chọn, có một không hai.

Bách Lý Mộ Trần rũ sạch vẻ uể oải trước đó, tâm trạng ông ta phấn khích hệt như một con gà chọi già!

"Cơ duyên trong bí cảnh quan trọng thật đấy, nhưng đối với tu sĩ, cơ duyên ngộ đạo quan trọng hơn nhiều. Tiêu chưởng môn, ngươi thấy ta nói đúng không?"

Tiêu Bách Đạo đáp qua loa, nghĩ tới vết thương của tiểu đồ đệ, tâm trạng tốt đẹp trước đó đã giảm hơn phân nửa.

Thấy bản thân thắng Tiêu Bách Đạo một ván, tâm trạng của Bách Lý Mộ Trần lại càng tốt hơn.

Lúc này, có người tới bẩm báo:

"Chưởng môn, vết thương của Lộ Tu Hàm chợt trở nặng, ngài mau qua xem đi ạ."

Bách Lý Mộ Trần không khỏi cau mày.

Đúng là thương tích của Lộ Tu Hàm không nhẹ, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là có thể khôi phục như cũ, sao giờ lại đột nhiên trở nặng?

Sau khi kiểm tra, ông ta mới phát hiện nguyên nhân: Lộ Tu Hàm bị rết mù cắn!

Mọi người ngẩn người vì khó tin!

Đúng là vùng này có rết mù thật. Nhưng ngày thường, hễ thấy tu sĩ tụ hội đông đúc, rết mù trốn còn không kịp, sao lại chui ra cắn người cơ chứ?

Đúng là xui tận mạng mà!

Vết thương vốn chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hẳn, giờ đây ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng trên một năm.

Sau khi biết chuyện, Phượng Khê nói với nhóm Liễu Thiếu Bạch:

"Thấy chưa? Hễ ai dính dáng tới Thẩm Chỉ Lan đều không có kết cục tốt. Nàng ta liên tục may mắn, còn người khác liên tục xui xẻo. Thế nên, về sau các huynh nên tránh xa nàng ta ra thì hơn."

Tuy mấy người Liễu Thiếu Bạch cảm thấy Phượng Khê đang nói quá, thậm chí có vẻ như có ý đồ hắt nước bẩn lên người Thẩm Chỉ Lan, nhưng lòng họ vẫn dần trở nên cảnh giác, quyết định cách xa Thẩm Chỉ Lan ra.

Phượng Khê nói tiếp:

"Tu luyện cũng giống như xây nhà vậy, chậm mà chắc, nên xây tới đâu, chắc tới đó. Nếu nền móng không vững chắc, thì xây càng cao sẽ càng dễ đổ."

"Tu vi tăng nhanh nhưng tâm cảnh chưa vững, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Ấy, ta đang bàn về chuyện tu luyện, chứ không phải nói Thẩm Chỉ Lan đâu nhé. Các huynh, các tỷ đừng hiểu lầm."

Mọi người: …

Rõ là ngươi tự nói trắng ra, giờ lại trách bọn ta hiểu lầm?

Thẩm Chỉ Lan vốn tưởng sau khi ngộ đạo, bản thân sẽ nhận được ánh mắt hâm mộ, thậm chí là ái mộ của mấy người Liễu Thiếu Bạch.

Kết quả, sau khi ổn định hơi thở, nàng ta phát hiện mấy người Liễu Thiếu Bạch né nàng ta như né tà, trong mắt chẳng có sự ái mộ như nàng ta tưởng, trái lại là sự khinh thường tột độ.

Thẩm Chỉ Lan: …?

Đúng lúc này, Phượng Khê ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời, sau đó… nàng ngộ đạo!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới đơ người.

Sao bảo đan điền của Phượng Khê bị thương nặng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!