Chương 4: (Vô Đề)

*Do Tiêu Bách Đạo đã nhận Phượng Khê làm đệ tử chân truyền, nên từ chương này, mình sẽ đổi xưng hô của Tiêu Bách Đạo với Phượng Khê là: ta - con/ đồ nhi và con/ đồ nhi - ngài nhé!

Dứt lời, nàng lưu loát cất năm trăm linh thạch trên mặt đất đi:

"Các ngươi đã đồng ý miễn phí chuộc thân cho ta rồi, ba mươi vạn là tiền bồi thường thêm, các ngươi đừng gộp hai khoản này làm một đấy nhé."

Cát trưởng lão: …

Sau đó, ông ta nghe Phượng Khê nói:

"Ba mươi vạn linh thạch kia, ngươi cứ đưa thẳng cho sư phụ ta đi. Người xưa đã dặn"hoài bích có tội

", để linh thạch ở chỗ ta không an toàn."

Tiêu Bách Đạo cực kỳ hài lòng, dẫu đồ đệ này là bị tình thế (tiền) ép phải nhận, nhưng được cái nàng rất hiểu chuyện!

Trái ngược với sự vui vẻ của ông, Bách Lý Mộ Trần sắp tức tới hộc máu.

Bách Lý Mộ Trần có hàng trăm cách chơi c.h.ế. t Phượng Khê, nhưng ông ta cần thể diện.

Ông ta đường đường là chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, nếu làm khó một tạp dịch nhỏ ngay trước mặt vô số người, thì quá mất mặt.

Quan trọng là, Tiêu Bách Đạo coi trọng linh thạch hơn cả cha ruột. Nếu không bồi thường, chắc chắn ông sẽ không để yên.

Hơn nữa, ông ta đã nhận ra, Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn đang ngóng trông ông ta và Tiêu Bách Đạo xảy ra mâu thuẫn, ông ta sẽ không để họ được như ý.

Thay vì để người khác xem trò cười, chi bằng thể hiện sự rộng lượng của tông môn, không thèm chấp nhặt với kiến hôi Phượng Khê.

Vả lại, hôm nay là ngày lành diễn ra lễ bái sư của Chỉ Lan, chẳng tội gì phải mất thời gian tranh cãi chút chuyện cỏn con này.

Ba mươi vạn kia, sớm muộn ông ta cũng sẽ đòi về.

Tới lúc đó, lông cừu sẽ quay về thân cừu thôi.

Vì thế, ông ta cố kiềm chế cơn giận, nói:

"Phượng Khê, ban nãy ngươi đổi trắng thay đen, bịa chuyện thành tính, vốn nên nghiêm trị. Nhưng nể tình ngươi còn nhỏ tuổi đã trở thành phế nhân, bổn tọa không chấp nhặt với ngươi. Nếu ngươi muốn rời khỏi Hỗn Nguyên Tông, thì cứ đi đi."

Phượng Khê tự động loại bỏ đống lời nhảm nhí phía trước, chỉ nghe đúng trọng điểm ở câu cuối cùng. Nàng cười tủm tỉm đáp:

"Đa tạ Bách Lý chưởng môn!"

Đúng lúc này, Đổng trưởng lão

- người phụ trách nghi thức của buổi lễ cất tiếng nói:

"Chưởng môn, đã tới giờ lành rồi!"

Bách Lý chưởng môn khẽ gật đầu: Bắt đầu đi!

Nghi thức nhận đệ tử chân truyền vô cùng rườm rà, tốn rất nhiều thời gian.

Thẩm Chỉ Lan chậm rãi bước tới thực hiện nghi thức, trên môi giữ vững nụ cười mỉm.

Phượng Khê híp mắt đánh giá nàng ta. Chẳng trách nàng ta có thể làm nữ chính, nhìn dáng dấp kia mà xem, trước lồi sau lõm, vừa quyến rũ vừa yêu kiều.

Nhìn lại bản thân mình thì…

Được rồi, hiện tại thân thể này mới mười hai tuổi, vẫn chưa tới tuổi dậy thì cơ mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!