"Ngũ sư huynh, Huyền Thiên Tông chúng ta không có thực lực, huynh phải học cách mượn lực đánh lực, hợp lực tung hoành…"
Quân Văn cắt ngang lời nàng:
"Tiểu sư muội, hợp lực tung hoành là cái gì?"
Phượng Khê đang định giảng giải chi tiết cho hắn, nhưng bí cảnh Thiên Ngân đã mở ra trước thời hạn.
Thấy thời gian không còn nhiều, nàng chỉ đành giải thích ngắn gọn:
"Hợp lực tung hoành là hợp lực của những kẻ yếu để tấn công một kẻ mạnh, hoặc cũng có thể lợi dụng lực của một kẻ mạnh để tấn công một đám gà yếu. Tóm lại là phải ứng biến linh hoạt theo tình hình, không chỉ tập hợp sức lực, thi thoảng còn phải châm ngòi ly gián và mượn d.a. o g.i.ế. t người nữa."
Quân Văn nghe mà chẳng hiểu gì, đôi mắt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Phượng Khê định giải thích chi tiết hơn chút nữa, nhưng bên kia đã thúc giục, nàng chỉ đành thôi.
Dẫu sao với đầu óc của Quân Văn, dù có giải thích rõ ràng, đoán chừng hắn cũng không thể vận dụng linh hoạt. Chờ sau này rồi nói tiếp vậy!
Hai người chạy tới chỗ xếp hàng, Quân Văn đứng đầu đội ngũ của Huyền Thiên Tông.
Địa vị của đệ tử thân truyền không thể lay động.
Trong lòng Phượng Khê thoáng chút tiếc nuối, nếu đan điền của nàng lành hẳn, nàng cũng có thể theo vào.
Nhưng hiện tại nàng mới chỉ sinh ra Hỏa linh căn, vẫn chưa thấy tăm tích của Kim linh căn và Thổ linh căn đâu, còn lâu mới đến lúc đan điền khỏi hẳn.
Tuy nhiên năng lực điều chỉnh tâm lý của nàng rất mạnh, chỉ buồn bã một lát đã quay về dáng vẻ hoạt bát.
Nàng lại dặn dò Quân Văn thêm vài câu nữa, rồi đi tới bên cạnh Tiêu Bách Đạo.
Nàng nhạy bén nhận ra tâm trạng sư phụ nhà mình không tốt, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, bởi kiểu gì thì thành tích của Huyền Thiên Tông cũng sẽ đứng bét, dù là ai cũng chẳng thể vui nổi.
Đúng lúc này, trên vách đá trước mặt xuất hiện những gợn sóng linh lực d.a. o động.
Bí cảnh Thiên Ngân hoàn toàn mở ra.
Bốn người Bách Lý Mộ Trần lần lượt lấy ra một mảnh ngọc rồi bất đầu kết ấn.
Bốn mảnh góc bay lên không trung, rồi hợp lại với nhau.
Phượng Khê híp mắt nhìn, nàng mơ hồ nhìn thấy một vài hoa văn phức tạp được khắc trên mặt ngọc.
Sau đó, miếng ngọc tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, trên vách đá xuất hiện một cánh cửa chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
Bốn tông môn lớn căn cứ theo xếp hạng thành tích của đợt tỷ thí trước đó để làm thứ tự tiến vào. Người của Hỗn Nguyên Tông vào đầu tiên, sau đó là Vạn Kiếm Tông, Ngự Thú Môn, cuối cùng mới tới Huyền Thiên Tông.
Quân Văn quay đầu vẫy tay với Phượng Khê, rồi cất bước tiến vào bí cảnh.
Chờ tất cả mọi người tiến vào, bốn chưởng môn chuẩn bị thu hồi miếng ngọc. Chờ tới khi bí cảnh sắp đóng thì mới mở lại cửa để mọi người ra ngoài.
Không ai ngờ rằng, biến cố đột nhiên xảy ra.
Ánh sáng của miếng ngọc đột nhiên chiếu lên người Phượng Khê, Phượng Khê phát hiện chân không nghe theo sự điều khiển của mình nữa, cứ đi về phía cánh cửa bí cảnh.
Nàng quay đầu hét lớn:
"Sư phụ, sư phụ ơi, cứu con! Cứu con với!"
Hai tay của Tiêu Bách Đạo vẫn đang kết ấn, làm gì còn tay để kéo Phượng Khê. May mà nhóm người Cố phong chủ phản ứng mau lẹ, vội vàng vọt tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!