Mọi người hoảng hốt nhường ra một lối đi, một con yêu thú có vẻ ngoài giống sư tử ung dung bước tới.
Đột nhiên, con yêu thú nọ ngửa mặt lên trời rống to, vài người có tu vi thấp bị chấn động tới độ đầu choáng mắt hoa, thậm chí còn có một vài người hôn mê bất tỉnh.
Mấy người Thẩm Chỉ Lan cũng bị tiếng hét làm cho ù tai, họ nhao nhao gọi linh kiếm của mình ra.
Ngay lúc họ dàn trận, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến với địch, một cái đầu nhỏ chui ra khỏi bộ lông mềm trên lưng yêu thú, rồi ngóc thẳng dậy, để lộ vóc dáng nhỏ nhắn, gầy yếu.
Nàng vẫy tay.
"Xin chào, mọi người đều ở đây à? Mọi người vẫn khỏe cả chứ? Xin tự giới thiệu, ta là Phượng Khê của Huyền Thiên Tông, đây là Kim Mao Toan Nghê - thần thú trấn phái của tông môn chúng ta."
"Lần đầu gặp mặt, ta không tiện tới tay không, nên vừa rồi mới tặng mọi người một món quà nhỏ. Chắc hẳn mọi người đều đã nghe tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê rồi chứ?
Tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê có tác dụng nâng cao tinh thần, chỉ cần là người có lòng chính nghĩa, đều có thể cảm nhận được lợi ích từ tiếng rống này.
"Phượng Khê tiện tay chỉ một người:"Đại ca, ngươi có cảm nhận được không?Người nọ vội đáp:Cảm nhận được, cảm nhận được! Tinh thần ta vốn uể oải, nhưng hiện tại lại cực kỳ tỉnh táo, còn hiệu quả hơn uống Tỉnh Thần Đan ấy chứ!"
Phượng Khê lại hỏi thêm vài người nữa, đối phương đều đưa ra câu trả lời khẳng định, đồng thời hết lời khen ngợi Huyền Thiên Tông.
Đùa à, nếu nói không cảm nhận được, chẳng phải đã gián tiếp thừa nhận bản thân không phải người có lòng chính nghĩa ư? Họ chỉ yếu thôi, chứ họ không ngốc đâu nhé!
Phượng Khê nói tiếp:
"Huyền Thiên Tông chúng ta vẫn luôn coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, chẳng quang chúng ta làm nhiều nói ít, nên mọi người hiếm khi nghe thấy tên tuổi của bọn ta cũng đúng thôi."
"Lấy ta làm ví dụ nhé, cách đâu không lâu, ta đã bất chấp việc đan điền vỡ vụn, mạo hiểm đánh lén lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt. Theo lý thì nên tuyên truyền sự tích anh hùng này cho tất cả mọi người cùng biết, đúng chứ?
Nhưng Huyền Thiên Tông chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, chưa từng kể với người ngoài, ẩn sâu công danh.Hôm nay ta nói những lời này, thật ra cũng chẳng có ý gì đâu, chỉ đơn giản là muốn để mọi người hiểu biết hơn về Huyền Thiên Tông bọn ta.
Nếu mọi người có ý định gia nhập tông môn, thì hãy cân nhắc tới Huyền Thiên Tông của bọn ta nhé…"
Sau khi nghe một đống lời dong dài của Phượng Khê, mọi người đọng lại được gì cả, chỉ nhớ mỗi câu nàng đánh lén Huyết Thiên Tuyệt.
Bất kể là hiểu lầm về sư tử mặt người, hay sự tốt bụng khi để mọi người cảm nhận tiếng rống vang trời của Kim Mao Toan Nghê, thì cũng đã đủ để mọi người khắc sâu ấn tượng về Phượng Khê rồi.
Giờ cộng thêm lòng dũng cảm và trách nhiệm khi mạo hiểm đánh lén Huyết Thiên Tuyệt, thanh danh của Phượng Khê lại càng vang dội hơn.
Theo đó, danh tiếng và uy vọng của Huyền Thiên Tông cũng phát triển tới một tầm cao mới!
Ánh mắt Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phượng Khê, trong mắt tràn ngập sự hoảng hốt và nghi hoặc.
Lộ Tu Hàm đứng cạnh nàng ta nghiến răng nói:
"Phượng Khê này nói dối thành tính. Ta chưa từng nghe nói tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê có lợi ích thanh tỉnh tinh thần, chắc chắn nàng ta đang bịa chuyện."
"Sư muội, muội có cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tinh thần được nâng cao không?"
Thẩm Chỉ Lan: …
Ngu xuẩn!
Huynh hỏi như vậy, ta biết trả lời thế nào?
Nếu trả lời là không cảm nhận được, lỡ tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê thực sự có tác dụng, thì chẳng phải ta đang gián tiếp tự nhận bản thân không phải người có lòng chính nghĩa ư?
Ánh mắt nàng ta khẽ lóe lên:
"Nhị sư huynh, ban nãy muội có uống Tỉnh Thần Đan, cho nên cũng không biết lời nàng ấy nói có phải sự thật không nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!