Chương 20: (Vô Đề)

Ánh mắt Tiêu Bách Dạo nhìn Quân Văn lập tức tràn ngập sự tự hào và đau lòng:

"Tuy tính cách của Tiểu Ngũ không được tốt cho lắm, nhưng bản tính thật sự không tệ."

Quân Văn đang nằm thẳng đơ trên giường: …

Tâm tình hắn cực kỳ phức tạp, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Rõ ràng một khắc trước sư phụ vẫn mắng hắn nhát gan, vô dụng, bây giờ đã khen hắn?

Cứ như hắn tốt hay xấu, đều do cái miệng của tiểu sư muội quyết định vậy!

Phượng Khê nói tiếp: "Thấy bọn con thà c.h.ế. t cũng không chịu khuất phục, cộng thêm nóng lòng thoát thân, nên lão ma đầu bắt bọn con làm con tin, để trốn khỏi tầng thứ hai của mỏ quặng.

Con biết nếu để ông ta chạy thoát chắc chắn sẽ mang lại mối họa khôn lường cho Nhân tộc, nên ban nãy mới bất chấp việc bị vỡ đan điền, mạo hiểm đánh lén ông ta…"

Nghe tới đây, gương mặt của Quân Văn đỏ bừng vì xấu hổ.

Tiểu sư muội giỏi bịa chuyện thật đấy!

Đúng là ta có lòng thà c.h.ế. t không chịu khuất phục thật, nhưng muội thì chẳng có chút nào cả.

Tuy nhiên, mặc cho hắn thầm châm chọc, Tiêu Bách Đạo lại cực kỳ tin tưởng lời nói của Phượng Khê. Cả Ngũ đồ đệ và tiểu đồ đệ đều không cô phụ sự kỳ vọng của ông, đều là nhân tài tương lai của Nhân tộc!

Lúc này, Phượng Khê nhỏ giọng nói:

"Sư phụ, hiện tại chúng ta có tiện nói chuyện không?"

Tiêu Bách Đạo thoáng ngẩn ra, sau đó nói:

"Con cứ yên tâm nói đi!"

Dù giọng điệu của Tiêu Bách Đạo rất chắc nịch, nhưng Phượng Khê vẫn dè dặt đi về phía cửa phòng, ló đầu ra khỏi cửa quan sát xung quanh, rồi mới lấm lét quay lại.

Tiêu Bách Đạo: …

"Sư phụ, từ đôi lời vụn vặt của lão ma đầu kia, con đoán được một chuyện. Đó là, trong mỏ quặng bỏ hoang ở Đông Phong vẫn còn linh thạch! Hơn nữa còn là linh thạch thượng phẩm!

Khi lão ma đầu kia vừa đe dọa, vừa dụ dỗ bọn con, đã lấy ra rất nhiều linh thạch thượng phẩm, ông ta còn nói bọn con muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.Ngài nghĩ mà xem, ông ta đã bị nhốt ở đó suốt trăm năm trời, dù trong tay có linh thạch thì cũng đã bị hấp thụ hết từ đời nào rồi, sao có thể còn nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy?

Hơn nữa, ngài nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của ông ta mà xem, nếu không phải trong mỏ quặng có thứ gì đó hấp dẫn ông ta, thì ông ta đã bỏ trốn từ lâu rồi, đâu ngồi đó chờ tới ngày bọn con vô tình xông vào cơ chứ?Sư phụ, chuyện này rất quan trọng, ngài kiếm cớ đào thử xem sao. Nếu đào được, tất nhiên là mọi người cùng vui, nhưng nếu không đào được, chúng ta cũng đâu mất gì."

Sau khi nghe xong, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Bách Đạo là: không thể nào!

Dựa theo lịch sử mà tông môn ghi lại, khi mỏ quặng linh thạch cạn kiệt, họ đã cố ý đào xuống thêm vài trượng nữa, còn dùng cả pháp khí kiểm tra linh khí, sau khi xác nhận không có sự d.a. o động linh khí, họ mới hoàn toàn hết hi vọng.

Thế mà hiện tại, tiểu đồ đệ lại nói với ông rằng: phía dưới còn mỏ quặng linh thạch thượng phẩm ư?

Sao có thể?

Nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của tiểu đồ đệ, trong lòng ông lại ôm chút hi vọng.

Cứ thử xem sao!

Đào thử cũng đâu mất gì, lỡ thật sự đào được linh thạch thì sao?

Do muốn nhanh chóng kiểm chứng chuyện này, nên sau khi dặn dò Phượng Khê vài câu, Tiêu Bách Đạo vội vàng rời đi.

Ông vừa đi, Quân Văn lập tức tỉnh lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!