Chương 165: (Vô Đề)

Mãi đến khi Phượng Khê dứt lời, Cảnh Viêm mới nhận ra việc Phượng Khê ngồi sát cạnh mình. Huynh ấy cau mày, rồi thay đổi vị trí với Giang Tịch.

Phượng Khê vờ như không nhìn thấy, nàng quay sang trò chuyện với Tiêu Bách Đạo.

Thi thoảng Quân Văn chen vào vài câu, ngay cả người ngày thường không thích nói chuyện như Giang Tịch cũng cười cười góp lời.

Cảnh Viêm vốn nhạy cảm, thấy vậy thì cảm thấy bản thân như người ngoài, không thể hòa nhập với họ.

Cặp mày huynh ấy càng cau chặt hơn.

Lúc này, Phượng Khê đột nhiên cất tiếng:

"Tứ sư huynh, huynh ra ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không? Kể cho bọn muội nghe với."

Cảnh Viêm lạnh lùng đáp: Không có!

Sau đó, bèn im lặng không nói gì nữa.

Quân Văn thầm trợn trắng mắt. Nếu không phải Tiêu Bách Đạo đang ngồi đây, chắc chắn hắn sẽ châm chọc Cảnh Viêm vài câu.

Tiểu sư muội có ý tốt bắt chuyện với huynh ấy, huynh ấy cao ngạo cái nỗi gì?

Đang hậm hực, hắn nghe Phượng Khê cười tủm tỉm nói:

"Tứ sư huynh, huynh có biết vì sao huynh không gặp được chuyện thú vị không? Bởi huynh không đưa muội đi đó!"

"Lần sau ra ngoài huynh nhớ đưa muội theo, muội đảm bảo sẽ khiến huynh ngày ngày cười không khép nổi miệng."

Biểu cảm của Cảnh Viêm chợt cứng đờ.

Quân Văn lại thầm giơ ngón tay cái.

Trên đời này, không có câu chuyện nào mà tiểu sư muội không tiếp được.

Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng:

"Nếu không còn chuyện gì nữa, mấy đứa quay về tu luyện đi thôi. Tiểu Khê, con ở lại một lát, vi sư có chuyện cần dặn dò."

Đợi mấy người Giang Tịch rời đi, Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê:

"Tiểu Khê, tính cách của Tứ sư huynh con có hơi quái gở, có chút thành kiến với nữ tử, con đừng để trong lòng nhé."

"Thật ra, trong tất cả các sư huynh của con, lão tứ là đứa mềm lòng nhất đấy, chẳng qua nó không biết cách biểu đạt mà thôi. Nó đặc biệt mang quà cho con, nhưng ngại không dám tặng trực tiếp, phải nhờ ta đưa giúp."

Dứt lời, Tiêu Bách Đạo đưa cho Phượng Khê một con thỏ được điêu khắc từ gỗ, trông sống động như thật.

"Con thỏ này được điêu khắc từ gỗ Thanh Tâm, có tác dụng thanh tỉnh tinh thần."

Phượng Khê nhận lấy, rồi cười đáp:

"Sư phụ, Ngũ sư huynh đã kể chuyện của Tứ sư huynh cho con nghe rồi. Con biết Tứ sư huynh da mặt mỏng, hay ngại. Nhưng không sao đâu, con sẽ cố mặt dày thêm xíu, để bù cả phần của Tứ sư huynh nữa."

Tiêu Bách Đạo: …

Mạch não của tiểu đồ đệ vẫn luôn kỳ lạ như thế!

"Tiểu Khê, đây là lụa Giao La, gương trang điểm và hai bộ quần áo mà sư phụ nhờ người mua cho con. Con xem có thích không?"

Vừa nói, Tiêu Bách Đạo vừa lấy đồ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!