Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông lên tiếng:
"Đây là trận cổ thượng pháp, sợ rằng phải mất vài hôm mới có thể phá giải được."
Nghe vậy, Tiêu Bách Đạo bèn an ủi Phượng Khê:
"Tiểu Khê, con thử tự cứu mình xem sao. Nếu thật sự không được, thì hãy cố chờ vài hôm, vi sư nhất định sẽ cứu con ra ngoài."
Thật ra không cần Tiêu Bách Đạo dặn, Phượng Khê cũng đã bắt đầu nghĩ cách tự cứu mình rồi.
Thời buổi này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Nàng gọi kiếm gỗ ra, dùng thần thức điều khiển kiếm gỗ đẽo từng chút cục đá trên đầu nàng.
Không biết cục đá này được làm từ chất liệu gì, mà cực kỳ cứng rắn.
Kiếm gỗ đẽo một hồi lâu, mà chẳng có hiệu quả gì cả.
Khi Phượng Khê giãy dụa, cần cổ nàng cọ vào đá đến độ rách da.
m.á. u tươi thấm vào núi giả.
Núi giả phát ra luồng sáng cực mạnh, cảnh tượng trước mặt mọi người chợt thay đổi.
Nơi đây không còn là đất hoang nữa, mà là một hồ sen.
Rất nhiều củ sen mọc thò ra khỏi bùn, chúng trắng nõn như ngọc, tản ra mùi hương thanh mát.
Trong hồ không có lá sen, cũng không có hoa sen, chỉ có những củ sen trắng như tuyết.
Cố trưởng lão kinh ngạc thốt lên:
"Đó là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng."
Vẻ mặt mọi người hiện rõ sự kinh ngạc, không ngờ đây lại là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.
Trước kia thứ này chỉ xuất hiện ở Nam Vực.
Nghe nói chỉ một đoạn nhỏ đã có giá mười vạn linh thạch. Hơn nữa do số lượng ít hỏi, nên chỉ có vài tông môn lớn và thế gia đại tộc mới có thể ăn được.
Ấy thế mà, Huyền Thiên Tông lại phát hiện ra cả một hồ lớn!
Ối giời ạ. Trước kia họ còn chê cười Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, bây giờ người ta đã trở mình rồi.
Đống ngó sen này, ước chừng có giá trị hơn một trăm nghìn vạn linh thạch.
Khi tất cả mọi người chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, họ chợt nghe thấy tiếng răng rắc.
Họ nhìn theo hướng âm thanh, thì thấy Phượng Khê đang gặm một chiếc ngó sen.
Thấy mọi người nhìn mình, vẻ mặt nàng tràn ngập sự hoang mang:
"Ban nãy ta mất m.á. u nhiều quá, phải bồi bổ cho tốt."
Mọi người: …
Thực ra là vì Thổ Linh căn trong đan điền của Phượng Khê liên tục tạo thành hình trái tim, khiến nàng có hơi bồn chồn, vì thế mới nhặt ngó sen lên gặm.
Ôi, không phải khen chứ, ngó sen này vừa giòn ngọt vừa mọng nước, còn ngon hơn cả linh quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!