Đượ…
Quân Văn còn chưa kịp nói hết chữ được, thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sắc mặt Quân Văn lập tức thay đổi, hắn túm Phượng Khê chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được hai bước, phía trước đã vang lên tiếng đổ mạnh, cửa động sập xuống.
Không những thế, những tảng đá lớn nhỏ trên nóc động cũng bắt đầu rơi xuống.
Quân Văn sốt ruột tới phát điên.
Hắn gọi kiếm Kinh Thiên ra, c.h.é. m vỡ những cục đá chặn đường. Nhưng đồng thời, vách đá trên đỉnh đầu họ cũng đổ ầm xuống.
Nếu không nhờ Phượng Khê phản ứng nhanh, kéo hắn lùi về phía sau, thì hai người đã bị đập thành bánh kẹp thịt rồi.
Sau đó, các vách đá trên đường đi bắt đầu đổ sụp, Quân Văn và Phượng Khê chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.
Cuối cùng, hai người lùi tới một khoảng đất trống khá rộng, ở giữa khoảng đất trống còn có một bậc đá hình tròn với đường kính cỡ hai trượng.
Nhìn thấy vách đá nơi này khá rắn chắc, Quân Văn thoáng thở phào, sau đó lấy ngọc bài thân phận ra phát tín hiệu cầu cứu.
Nhưng, hắn nhanh chóng nhận ra, tín hiệu không thể truyền ra ngoài.
Hắn lại lấy bùa truyền tin, nhưng vẫn không thể gửi tin tức ra.
Trong lòng Quân Văn thoáng trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn vờ bình tĩnh an ủi Phượng Khê:
"Tiểu sư muội, muội đừng sợ. Sau khi biết tin nơi này xảy ra chuyện, chắc chắn sư phụ sẽ tới cứu chúng ta."
Hắn vừa dứt lời, một cục đá trên nóc động đột nhiên rơi xuống, sau đó, cả đống cục đá lớn nhỏ đồng loạt đổ ào xuống.
Quân Văn sắp khóc tới nơi!
Thế này còn bình tĩnh thế nào được nữa?
"Tiểu sư muội, sợ rằng chúng ta sẽ bị chôn sống ở đây mất thôi!"
Đột nhiên, Phượng Khê chỉ vào bậc đá cách đó không xa:
"Ngũ sư huynh, bậc đá kia là trận Truyền Tống đúng không? Nhanh, lấy hết linh thạch ra, xem có thể mở ra không."
Tuy Quân Văn cảm thấy trận truyền tống này đã để đó mấy ngàn năm không dùng, có lẽ đã sớm hỏng rồi, nhưng hiện tại chỉ có mỗi cọng rơm cứu mạng đó, nên hắn lập tức làm theo.
Tiếc là trên người hắn chỉ có hơn một nghìn linh thạch, hắn nhét hết vào trong.
Phượng Khê cũng nhét nốt năm trăm linh thạch cuối cùng của mình vào.
Một luồng sáng trắng lóe lên, hai người biến mất khỏi bậc đá.
Cùng lúc đó, toàn bộ mỏ quặng đổ sập.
Tiếng động lớn như vậy, tất nhiên thu hút sự chú ý của Huyền Thiên Tông.
Ban đầu mọi người không quá để ý, dẫu sao cũng chỉ là một mỏ quặng hoang, đổ thì đổ, không phải chuyện lớn gì.
Nhưng chẳng bao lâu sau đã có đệ tử của Đông Phong tới bẩm báo, nói trước khi mỏ quặng đổ sập, họ nhìn thấy Quân Văn và Phượng Khê tiến vào đó.
Đầu óc Tiêu Bách Đạo ong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!