Phượng Khê bật cười: "Ngũ sư huynh, muội không ngờ huynh yếu ớt tới vậy đấy. Sở dĩ lần trước muội cãi nhau với huynh, là vì đau lòng trước thái độ của huynh đối với muội. Sau đó muội đã nghĩ kỹ lại, cảm thấy huynh chỉ quá thẳng tính, chứ không thật sự ghét bỏ muội.
Chúng ta là sư huynh muội đồng môn, huynh không cần băn khoăn quá thế, về sau huynh muốn nói cái gì thì nói, muội sẽ không để bụng đâu."
Quân Văn gãi đầu, càng cảm thấy lúc trước bản thân chẳng ra gì.
Ngày đó, sở dĩ hắn tức giận với Phượng Khê là vì lo lắng Tiêu Bách Đạo mạo hiểm đi săn yêu thú hệ băng, chứ thật ra hắn không có ác ý với Phượng Khê, nếu không đã chẳng đưa linh quả cho nàng.
Suy cho cùng, chính là mạnh miệng mềm lòng.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới Vạn Kiếm Bích.
Phượng Khê kinh ngạc nhìn vách đá cao vút trước mặt, nàng mơ hồ nhìn thấy vô số linh kiếm đang lẳng lặng cắm ở trong đó.
Ở nơi này, nàng lại lần nữa cảm nhận được hơi thở hồng hoang
- loại hơi thở mà nàng từng cảm nhận ở tấm biển trước cửa Huyền Thiên Tông
- loại hơi thở khiến lòng nàng rung động.
Trước vách đá mà một khoảng đất trống bằng phẳng, trên mặt đất có vô số vết m.á. u loang lổ.
"Tiểu, tiểu sư muội có nhìn thấy những vết m.á. u kia không? Đây là m.á. u do những người tới lịch kiếm để lại đấy. Tuy có người chuyên phụ trách việc rửa ráy, dọn dẹp, nhưng những vết m.á. u kia đã thấm vào trong đó, có rửa thế nào cũng không sạch được."
Quân Văn vốn tưởng mình sẽ rất khó gọi ra ba chữ tiểu sư muội này, nhưng sau khi gọi xong, hắn nhận ra cũng không khó như hắn tưởng.
Phượng Khê không để tâm tới cách xưng hô của hắn, nàng đang híp mắt nhìn Vạn Kiếm Bích.
Quân Văn nói tiếp: "Vạn Kiếm Động mà lần trước sư phụ định phạt ta vào nằm ở ngay phía sau Vạn Kiếm Bích. Trong Vạn Kiếm Động có vô số thế kiếm đã yếu đi nhiều lần, tuy không thể lấy mạng người, nhưng mỗi lần vào đó đều phải lột một lớp da.
Sư phụ bất công thế đấy, hễ mười lần thì có tới tám lần phạt ta, rõ ràng ta là người hiểu chuyện nhất…Phượng Khêừ" qua loa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Kiếm Bích.
Nàng muốn có một thanh linh kiếm.
Trước kia nguyên chủ chỉ có một thanh bảo kiếm bình thường, nhưng đã bị Thẩm Chỉ Lan c. hém đứt trong lần thi tuyển chọn đệ tử nội môn rồi.
Còn linh kiếm, khi còn ở Hỗn Nguyên Tông, nàng làm gì có tư cách sở hữu.
Hiện tại, trước mắt nàng có một cơ hội.
Chẳng qua, tuy hiện tại nàng có thể vận chuyển một chút linh lực, nhưng nếu muốn né tránh thế kiếm, thì chẳng khác gì mơ mộng hão huyền.
Vì thế, nàng nhìn về phía Quân Văn:
"Ngũ sư huynh, trước nay đã xảy ra tình huống kiểu như huynh ngăn cản thế kiếm, còn linh kiếm thuộc về muội chưa?"
Quân Văn: …
Muội nằm mơ giữa ban ngày đấy à?
"Tiểu sư muội, thế kiếm là sự khảo nghiệm của linh kiếm dành cho muội, những người khác không thể giúp đỡ."
Hắn còn một câu chưa nói: dẫu người khác có thể giúp đỡ, thì một tiểu phế vật như muội muốn linh kiếm làm gì? Để trang trí à?
Phượng Khê lại hỏi:
"Có nhất thiết phải vượt qua khảo nghiệm không? Liệu có khả năng, bên trong có thanh kiếm sốt ruột muốn ra ngoài, căn bản không cần khảo nghiệm muội không?"
Quân Văn: … Trừ khi thanh kiếm kia quá hèn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!