Chương 13: (Vô Đề)

Quân Văn: …

Tiểu phế vật này bị điên rồi đúng không?

Thần thú trấn phái là tổ tông sống của Huyền Thiên Tông, không quỳ xuống trước mặt nó thì thôi, đằng này còn mơ tưởng khiến nó quỳ xuống trước mặt nàng ư?

Hắn cười lạnh đáp:

"Ta thừa nhận ta không làm được. Nếu muội có thể làm được, thì ta sẽ mặc muội xử trí. Nhưng nếu muội không làm được, vậy về sau muội hãy ngoan ngoãn làm người vô hình, c. út xa ta ra!"

Phượng Khê gật đầu:

"Được, một lời đã định!"

Hai người lập tức đi tới chuồng thú. Nhìn thấy Phượng Khê, Kim Mao Toan Nghê lập tức rống lên, khiến dây xích được làm từ huyền thiết vạn năm trên cổ nó rung lắc dữ dội.

Phượng Khê nói với Quân Văn:

"Thấy không? Con vật nhỏ này rất vui vẻ khi được gặp muội!"

Quân Văn: …? Vật nhỏ á? Dẫu hiện tại Kim Mao Toan Nghê đã thu nhỏ cơ thể, nhưng cũng to gấp ba lần con trâu, thế mà nàng còn dám bảo nó là con vật nhỏ á?

Hơn nữa, con ngươi Kim Mao Toan Nghê đỏ ngầu, nàng chắc là nó đang vui vẻ chứ?

Hiện tại, hắn hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ, sư muội hời mà sư phụ hắn thu nhận chẳng những là tiểu phế vật không thể tu luyện, mà còn có vấn đề về đầu óc.

Phượng Khê không thèm để ý tới hắn, mà nói với Kim Mao Toan Nghê:

"Nhìn dáng vẻ không lo không nghĩ của ngươi kìa, ngươi sắp què đến nơi rồi, mà vẫn có tâm trạng la hét ầm ĩ à?"

Tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê chợt im bặt.

Nó sắp què ư? Sao nó không biết?

Phượng Khê bĩu môi:

"Xem ra, tên ngốc nhà ngươi không biết thật! Cũng đúng, mọi người đều sợ tâm lý yếu ớt của ngươi không chịu nổi, nên giấu diếm ngươi cũng phải thôi!"

"Để ta nói thật có ngươi nghe vậy. Chân của ngươi có vấn đề, còn là vấn đề lớn nữa cơ, không lâu sau sẽ què thôi. Nếu không tin, ngươi thử làm động tác uốn gối mà xem, chỉ cần mở rộng biên độ uốn, chắc chắn sẽ cực kỳ đau nhức."

Thấy giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Kim Mao Toan Nghê nửa tin nửa ngờ. Dẫu sao thử một chút cũng không mất gì, vì thế nó bèn thử.

Nó uốn gối!

Nhưng có đau đâu?

Chẳng lẽ biên độ chưa đủ lớn?

Sau đó nó mở rộng biên độ. Nhưng do biên độ quá lớn, nó khuỵu chân, quỳ rạp xuống đất, phát ra một tiếng bụp rõ vang.

Nhưng vẫn không đau mà!

Quả nhiên, nha đầu thối kia chỉ giỏi nói huyên thuyên!

Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói:

"Ôi chao, con vật nhỏ này hiểu lễ nghĩa quá nhỉ? Vừa gặp mặt đã hành đại lễ với ta! Được rồi, miễn lễ, ngươi bình thân đi thôi!"

Kim Mao Toan Nghê: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!