Mạnh Hoan tự đi ăn sáng.
Cậu thấy Lệnh Bạc Chu nhanh chóng chuẩn bị xong, đội mũ ngọc, búi tóc gọn gàng, mặc bộ vương phục đỏ thẫm, sau đó cùng một đám đông người rời đi.
Chắc là đi giải quyết công việc.
Cuộc sống của một góa phụ quyền quý giờ mới bắt đầu. Mạnh Hoan đi dạo một vòng, nhận thấy thái độ của các nha hoàn và người hầu với mình rất tốt, từ xa đã bắt đầu chào hỏi, cúi người hành lễ.
Mạnh Hoan không hiểu, quay đầu hỏi nha hoàn Phong Chi: Tại sao vậy?
Phong Chi trả lời:
"Phu nhân, đêm qua ngài đã hầu vương gia trong phòng ngủ, chuyện này đã lan ra khắp phủ, có thể bây giờ ngài là người quan trọng nhất trong lòng vương gia, họ tất nhiên sẽ nhìn ngài bằng con mắt khác."
Chậc chậc chậc…
Xã hội phong kiến đầy tính vụ lợi này.
Pussy Cat Team
Nhưng các người yên tâm đi, tôi chắc chắn không thể trở thành người quan trọng trong lòng hắn ta đâu, vì nếu tôi làm vậy, tôi chắc chắn sẽ gặp họa. Mạnh Hoan vừa nghĩ, vừa thong thả đi dạo trong phủ vương, tranh thủ tiêu hao bớt chút đồ ăn.
Không biết cậu đã đi đến đâu, có lẽ là một khu vườn vắng vẻ.
Phía trước có người đang nói chuyện.
Đứa trẻ nhà ai vậy?
"Đồ gan dạ, ngươi có biết đây là phủ vương gia không? Sao dám trèo tường vào trong?"
"Ôi, nó muốn nhảy vào rồi!"
Mấy lão bà và người lớn tuổi đứng dưới tường, không biết làm gì, có người dùng một cây trúc để đẩy lên, dường như muốn đẩy đứa trẻ xuống.
Mạnh Hoan đi gần lại, quả nhiên thấy một đứa trẻ đứng trên tường, khoảng mười tuổi, mặt trắng, hơi gầy yếu, nhưng đôi mắt và lông mày lại rất đẹp, có vẻ buồn rầu và sâu lắng.
Đứa trẻ đứng trên tường, giận dữ hét lên:
"To gan! Nếu các ngươi còn đẩy nữa, tất cả các ngươi sẽ mất đầu!"
……
"Thằng nhóc này mới gan dạ! Biết đây là đâu không? Đây là phủ vương gia! Nếu muốn chơi thì đi ra ngoài mà chơi, đừng để ta đánh cho đấy!"
Lại tiếp tục dùng cây trúc đẩy.
Mạnh Hoan ngẩng mặt lên, tay đút vào túi, định xem náo nhiệt, nhưng tình thế của đứa trẻ rõ ràng rất khó khăn.
Đứa trẻ mặc bộ đồ đen, rõ ràng là bị dính bẩn vì trèo tường vào.
Nhìn trang phục thì chắc là một tiểu công tử con nhà giàu nào đó.
Đồng thời, mặt đứa trẻ có vẻ rối bời, rõ ràng muốn vào nhưng lại không dám nhảy xuống, có vẻ như đang do dự giữa việc tiến và lùi.
Thấy đứa trẻ đỏ mặt, Mạnh Hoan thương cảm:
"Đừng đẩy nữa, đừng đẩy nữa, nếu không may đẩy cậu ta ngã xuống thì không hay đâu."
Lão bà quay mặt lại: Ngươi là ai? vẻ mặt không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!