Nói xong, Mạnh Hoan còn khiêu khích Lệnh Bạc Chu:
"Lẽ nào phu quân không chịu được sao?"
… Lệnh Bạc Chu chẳng buồn để tâm, đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, ánh mắt cụp xuống, không chút cảm xúc.
Mạnh Hoan lại đổi nét mặt, trông cực kỳ tủi thân:
"Phu quân, không có chàng ta thật sự sống không nổi, nhớ chàng đến đau lòng."
Giọng nói nũng nịu, quyến rũ, chẳng biết học được từ ai, nếu là người khác, Lệnh Bạc Chu chắc chắn đã cau mày khó chịu. Nhưng Mạnh Hoan nói những lời tủi thân thế này, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, lại cứ như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, khiến hắn ngứa ngáy chịu không nổi.
Một lúc sau, Lệnh Bạc Chu nắm lấy tay cậu, siết chặt:
"Vi phu có thể dẫn em theo, nhưng mà…"
Âm cuối kéo dài, rõ ràng phần sau mới là trọng điểm.
Mạnh Hoan đầy mong chờ nhìn hắn.
Lệnh Bạc Chu không hề đùa giỡn, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo:
"Nếu em không chịu nổi cuộc sống hành quân, lập tức dừng lại, nói với vi phu. Vi phu sẽ đưa em về kinh."
Mạnh Hoan hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Lệnh Bạc Chu nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng:
"Ta không muốn nhìn thấy em bị thương tổn, hiểu không?"
Cái trò chơi c.h.ế. t tiệt này, nếu Mạnh Hoan không muốn chơi nữa, phải lập tức dừng lại.
Ừm ừm. Mạnh Hoan vội vàng gật đầu,
"Nếu chịu không nổi ta sẽ nói với phu quân, nhất định không làm khổ bản thân đâu."
Lệnh Bạc Chu khẽ quấn lấy một lọn tóc của cậu, ánh mắt nhìn về hướng khác, hồi lâu sau mới nói: Gọi Trần An tới.
Tại đại sảnh.
Trần An lúc đầu nghe đề nghị của Mạnh Hoan còn tưởng cậu đang đùa, nhưng nhìn sắc mặt của Lệnh Bạc Chu, rõ ràng đây là thật.
Lệnh Bạc Chu, vương gia của hắn từ bao giờ lại làm chuyện giống đùa cợt như thế?!
Trần An nghẹn lời, không biết nói sao cho phải.
Nhưng một lúc sau, đành nghĩ ra một cách:
"Vương gia đi Liêu Đông, chắc chắn sẽ mang theo người của vương phủ, chi bằng vương phi giả làm mưu sĩ, ở cùng nhóm người của vương phủ, vừa an toàn, lại có người chăm sóc."
Thời xưa không có ảnh chụp, cũng không có máy quay, hạ nhân thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử, nhận người chủ yếu dựa vào trang phục. Mạnh Hoan thay đổi y phục, trong vương phủ cũng chẳng mấy ai nhận ra cậu.
Lệnh Bạc Chu mặt lạnh như băng, hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.
"Được, Trần An, đến lúc đó ngươi cứ nói vương phi là hiền điệt* của ngươi vừa mới đến kinh, đừng để quá nhiều người biết."
(*Hiền điệt:
Cháu trai họ.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!