Nửa đêm, khi đang ngủ say, Mạnh Hoan mơ hồ cảm nhận được Lệnh Bạc Chu đã về.
Hắn ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán, sau đó không làm thêm gì nữa, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Mạnh Hoan ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, đoán rằng hắn đã uống ở cung yến. Nhưng may mắn là không quá nồng. Hồi chiều cậu chạy khắp nơi bắt đom đóm, mệt mỏi rã rời nên không mở mắt, chỉ vô thức rúc vào lòng hắn.
Cậu nắm lấy vạt áo trong của hắn, dụi đầu vào lồng n.g.ự. c ấm áp, tiếp tục ngủ ngon lành.
Nhưng sáng hôm sau, khi mơ màng mở mắt, bên gối đã trống không, Lệnh Bạc Chu lại đi thượng triều rồi.
…
Mạnh Hoan nhắm mắt lại.
Cậu phát hiện ra dường như mình và Lệnh Bạc Chu chỉ có thời gian bên nhau vào buổi tối.
Quả nhiên là danh xứng với thực, một vị vương gia của màn đêm.
---
Sau khi rửa mặt qua loa, Mạnh Hoan đến đình viện học chữ.
Vương phủ rộng lớn thoáng đãng, nhưng nơi cậu thích nhất vẫn là hồ sen. Ở đó mát mẻ, hành lang quanh co uốn lượn, phong cảnh hữu tình. Khi vẽ tranh, cậu cũng thường chọn nơi này làm chỗ ngồi.
Buổi sáng học chữ, buổi chiều vẽ tranh.
Khi cậu đang chán chường, Tuyết Hồng và Tuyết Nhạn một trước một sau xuất hiện, có lẽ vừa luyện công xong liền đến tìm cậu, từ xa đã nở nụ cười.
Mạnh Hoan vừa nhếch môi định cười đáp lại, thì thấy sau lưng hai người họ là một công tử phong lưu phe phẩy quạt giấy, chính là Thôi Hàn.
Nhìn thấy hắn, nụ cười trên môi Mạnh Hoan cứng lại.
"Vì vương phi và Thôi thiếu gia đều là ân nhân cứu mạng của nô tài, nô tài phải tu tám kiếp mới có phúc gặp được hai vị quý nhân."
Tuyết Hồng cười nói,
"Thôi thiếu gia muốn gặp vương phi, nên nô tài liền dẫn đường đến đây."
Thôi Hàn chắp tay thi lễ: Vương phi.
Mạnh Hoan nhịn xuống cơn xúc động muốn đảo mắt, ngồi lại xuống ghế, tiếp tục vẽ tranh.
"Vương phi, vãn bối có chút hiểu biết về hội họa." Thôi Hàn đi quanh phía sau cậu, vừa nhìn vừa đánh giá.
"Bức tranh này của vương phi có bố cục thoáng đạt, bút pháp tinh tế, đậm nhạt hài hòa, vừa nhìn đã biết là được danh sư chỉ dạy."
Bị hắn nhìn chăm chú, Mạnh Hoan chỉ vẽ thêm hai nét rồi dừng bút, chuyển sang ngồi xem đám người hầu đá cầu. Không ngờ Thôi Hàn cũng nhập cuộc, dùng một cú đá khéo léo, khống chế trái cầu trên chân, tâng lên đá xuống vô cùng điêu luyện.
…
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan hỏi:
"Có cái gì ngươi không biết làm không?"
Thôi Hàn cười cợt:
"Vãn bối không biết đọc sách, không biết viết văn, không biết ứng thí, nhưng đối với ăn chơi giải trí thì lại rất có năng khiếu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!