Chương 40: “Hu Hu…Vương Gia, Ngài Như Vậy Sẽ Đột Tử Mất."

Nếu nói thích, gánh hát sẽ ở lại, bằng hữu của nguyên chủ trà trộn trong đó liệu có nhân cơ hội đưa cậu đi không?

Nếu nói không thích sẽ thế nào đây?

Mạnh Hoan ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng trả lời: Cũng bình thường.

Sau chuyện của Hứa Nhược Lâm, Mạnh Hoan đã mất đi sự tin tưởng đối với đám bằng hữu của nguyên chủ. Lỡ như ra khỏi phủ rồi bị kéo đi bán, bị ép làm lao động khổ sai, thậm chí bị bán vào lầu xanh thì sao? Quá rủi ro.

Lệnh Bạc Chu dường như không ngờ rằng cậu lại nói không thích, hắn khựng lại trong chốc lát, sau đó gật đầu:

"Được, vậy khi nào Hoan Hoan thấy hứng thú, chúng ta sẽ đi xem."

Mạnh Hoan vội vàng ừ một tiếng, lập tức cầm lấy bát cháo tiếp tục chăm sóc Lệnh Bạc Chu ăn cơm.

Một ít cháo dính lên môi hắn, Mạnh Hoan đưa tay, tự nhiên lau đi.

Lệnh Bạc Chu ngước mắt nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, cười đầy ẩn ý.

Sau bữa ăn, Lệnh Bạc Chu nắm tay Mạnh Hoan trò chuyện thì trưởng sử Trần An bước vào, mang theo một chồng thư từ cần xử lý.

"Hoan Hoan đi ăn đi, chỗ này không cần Hoan Hoan bận tâm." Lệnh Bạc Chu nói.

Ừm.

Mạnh Hoan đáp, rồi quay lại bàn đối mặt với ba mươi món lớn của mình.

Lệnh Bạc Chu khoác thêm một chiếc áo choàng, được Du Cẩm đỡ, bước ra bàn đọc thư, lắng nghe Trần An đọc tin tức.

Trần An nói:

"Đầu năm sau sẽ có đợt kinh sát. Trước đó, vụ đàn hặc của Thanh Lưu đã công khai hóa tranh đấu phe phái. Năm nay, triều đình lại sắp rối ren rồi."

Lệnh Bạc Chu khẽ ừ một tiếng, hơi thở bình tĩnh đến mức ngay cả Trần An cũng nhíu mày lo lắng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không gợn sóng.

"Hiện tại triều đình đã rối ren lắm rồi, còn tranh đấu không ngừng, cứ mãi như vậy thì loạn mất thôi." Trần An thở dài nặng nề.

Nhưng Lệnh Bạc Chu, khi xử lý chính sự, luôn mang dáng vẻ quen thuộc của hắn:

"Chẳng qua là giãy giụa trước khi c.h.ế. t thôi. Cứ để bọn chúng đấu, ai nhảy cao nhất, kẻ đó c.h.ế. t sớm nhất, tiết kiệm cho bổn vương khỏi phải tìm lý do để diệt trừ sau này."

……

Mạnh Hoan lặng lẽ bỏ một miếng thịt kho tàu vào miệng.

Quả nhiên, Lệnh Bạc Chu không hề khác với tưởng tượng của cậu.

Bề ngoài ôn hòa, nhưng bản chất lại thích đấu đá, người khác gặp khó khăn thì than vãn, còn hắn chỉ càng hưng phấn hơn khi tìm cách giải quyết vấn đề.

Nghe bọn họ bàn chuyện triều chính, Mạnh Hoan chợt nhớ đến cơn ác mộng lớn nhất mà Lệnh Bạc Chu đã gây ra cho nguyên chủ.

…Hắn từng g.i.ế. c ba vạn người.

Có lẽ chính là trận thanh trừng liên quan đến kinh sát và tranh đấu phe phái mà họ đang nhắc đến?

Trong nguyên tác có viết:

Phe phái là việc quan lại kết bè kết đảng trong quan trường, dựa trên địa vị, lý tưởng hay lợi ích chung, hình thành một thế lực mạnh hơn so với việc đơn độc. Đồng thời, họ cũng loại trừ những kẻ không thuộc phe mình ra khỏi nhóm lợi ích.

Lúc này, những cuộc tranh đấu với các nhóm lợi ích khác được gọi là đảng tranh, chẳng hạn như bây giờ là Thanh Lưu và Trọc Lưu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!