Lệnh Bạc Chu từ nhỏ đã mắc bệnh về mắt, uống thuốc suốt mười mấy năm. Có lẽ vì bệnh vẫn tái phát không ít lần, nên thái độ của hắn đối với việc uống thuốc rất phức tạp.
Hắn luôn cảm thấy bệnh này không chữa khỏi được, uống thuốc chẳng khác nào làm cho có lệ.
Lệnh Bạc Chu uể oải nói: Để đó đi.
Du Cẩm vẫn kiên quyết đứng thẳng:
"Vương gia, lão nô mà đi rồi, chỉ sợ người lại đổ thuốc vào chậu hoa mất thôi."
Lệnh Bạc Chu: Bổn vương uống.
"Bây giờ phải uống, vương gia dạ dày kém, phải uống thuốc trước rồi mới dùng bữa."
Dù Lệnh Bạc Chu có quyền cao chức trọng đến đâu thì chuyện ăn ở sinh hoạt vẫn phải tuân theo quy tắc của Du Cẩm.
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Bổn vương đã cưới thê tử rồi, sao ngươi vẫn quản ta như trẻ con vậy?"
……
Nghe câu này, Mạnh Hoan vốn đang ngồi xem náo nhiệt, chờ hai người họ cãi nhau, đột nhiên cảm thấy áp lực đổ ập lên đầu mình.
Đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ của Lệnh Bạc Chu sao?
Mạnh Hoan khẽ ồ một tiếng.
Rồi bưng bát thuốc lên, đưa đến trước mặt Lệnh Bạc Chu, làm tròn bổn phận của một thê tử:
"Vương gia, uống thuốc đi."
Lời vừa nói ra, trong đầu không khỏi nghĩ đến câu nói đùa nhàm chán kia.
……
Lệnh Bạc Chu cũng bỗng nhiên im lặng, không còn bướng bỉnh nữa. Ngón tay chạm nhẹ vào thân bát, nói: Nóng.
Mạnh Hoan thử cảm nhận: Không nóng mà?
…… Lệnh Bạc Chu nhướng mày, ánh mắt thản nhiên, Chính là nóng.
Có lẽ do hắn quá quý giá chăng.
Mạnh Hoan bắt chước trên phim, múc một thìa thuốc, chu môi thổi nguội, rồi đưa đến trước mặt Lệnh Bạc Chu, dỗ dành như trẻ con:
"Giờ không nóng nữa, uống được rồi nè ~"
Giọng điệu ngọt ngào, âm cuối hơi nhấc lên.
"Vất vả cho Hoan Hoan rồi." Lệnh Bạc Chu mỉm cười, phối hợp cúi đầu uống.
Khi thuốc vào miệng, vị đắng làm hắn nhíu chặt mày, mi tâm chau lại, nhưng vẫn uống hết, như thể thuốc này rất ngọt vậy.
Thấy hắn chịu hợp tác, Mạnh Hoan cũng vui vẻ, cẩn thận đút thuốc cho hắn.
Thỉnh thoảng được chăm sóc người khác cũng không tệ lắm.
Hai người một ngụm thuốc, một ngụm cháo, Du Cẩm đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được cười, cảm thấy vương gia nhà mình đúng là một kẻ xấu xa, luôn thích trêu chọc vương phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!