Chương 36: Dính Chặt Lấy Phu Quân~

Nhìn thấy cậu, Lệnh Bạc Chu dường như chững lại, như đang vật lộn thoát khỏi cơn khó chịu, chậm rãi đưa tay ra.

Hắn có làn da tái nhợt, hàng mi rủ xuống, quầng mắt lộ rõ một tầng sắc xanh nhạt, hẳn là do thức đêm quá nhiều mà thành, trông vô cùng tiều tụy.

Hửm? Mạnh Hoan nhìn bàn tay đưa ra.

Đây là muốn nắm tay mình sao?

Mạnh Hoan đặt tay mình lên.

Bàn tay hắn trắng trẻo, nhỏ nhắn hơn một chút so với bàn tay thon dài, gầy guộc của Lệnh Bạc Chu. Khi bàn tay vừa đặt xuống, Lệnh Bạc Chu lập tức nắm chặt lại, rồi chậm rãi nhắm mắt.

Không biết vì sao, Mạnh Hoan cảm thấy hắn rất mệt mỏi.

Mỗi ngày phải dậy làm việc từ hai giờ sáng, mãi đến gần mười một giờ đêm mới được ngủ, hiếm hoi có ngày nghỉ thì lại bị thái giám gọi vào cung, đội mưa gió gấp rút hồi kinh. Là con người thì ai chẳng thấy mệt?

Y học thời cổ đại cũng không phát triển, có người chỉ vì nhiễm phong hàn mà mất mạng. Lệnh Bạc Chu trẻ tuổi như vậy, việc gì cũng phải làm, việc gì cũng phải lo, nhìn qua thì có vẻ vinh quang, nhưng tất cả đều là lấy thân thể ra chống đỡ.

Mạnh Hoan nghĩ nghĩ, nói: Vương gia.

Lệnh Bạc Chu nắm tay cậu, khẽ Ừm một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo bệnh khí.

"Về sau đừng dầm mưa nữa."

Mạnh Hoan khẽ khàng khép các ngón tay lại, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay hắn.

Làn da hắn lạnh lẽo, nhưng khi cọ qua lại mang theo một cảm giác tê dại khó tả.

Không biết vì sao, trong động tác này lại có chút thương tiếc.

Hoan Hoan...

Lệnh Bạc Chu mở mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh, mang theo mùi bệnh nhàn nhạt, thoạt nhìn như thể chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Mạnh Hoan đã bị hắn kéo lên giường.

Cơ thể bị đè xuống giường, Mạnh Hoan A một tiếng, mái tóc dài xõa tung, thoang thoảng mùi thuốc, trước mắt cậu là một chiếc cằm sắc nét.

Vương gia?

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên môi cậu.

Mạnh Hoan sững người, giống như một con mèo nhỏ bị kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Lệnh Bạc Chu: A...?

Hắn đang muốn làm gì đây?

Ngươi bệnh đến sắp c.h.ế. t rồi đấy…

Chẳng lẽ còn muốn đi theo cốt truyện Hải Đường sao?

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ mang theo hơi thở dồn dập, so với giọng khàn khàn ban nãy thì càng yếu ớt hơn. Một nụ hôn khác lại rơi xuống:

"Hoan Hoan lo lắng sao?"

Mạnh Hoan vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, nhất thời không biết nên phản bác hay thừa nhận. Cậu cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này, chỉ là khi thấy Lệnh Bạc Chu quá mệt mỏi, cậu cũng cảm thấy phiền muộn thay hắn.

Vi phu không sao.

Lệnh Bạc Chu tựa trán vào trán cậu, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm thấp, Sẽ nhanh khỏi thôi.

Vì đang nằm ngửa, bàn tay Mạnh Hoan vô thức chạm vào mặt hắn. Có lẽ do cảm nhận được hơi ấm, Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng cọ sát vào ngón tay cậu, dường như đắm chìm trong sự mềm mại ấy, khẽ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!