Bãi săn cách ngoại thành hơn mười dặm, quãng đường khá xa.
Mạnh Hoan không biết cưỡi ngựa, nên tự leo lên xe ngựa, vừa ngồi xuống thì thấy hai ngón tay vén rèm lên, Lệnh Bạc Chu cúi đầu, chân giẫm lên bậc xe bước vào.
Mạnh Hoan nhìn hắn:
"Vương gia không cưỡi ngựa sao?"
"Ra khỏi ngoại thành rồi cưỡi, ở đây đông người lộn xộn, không tiện."
Bên ngoài xe ngựa, Sơn Hành bổ sung:
"Một là dễ gặp thích khách, hai là làm kinh động dân chúng, khi ở nội thành, phần lớn Vương gia đều ngồi xe ngựa."
Ồ. Mạnh Hoan đành phải chia một nửa chỗ ngồi của mình cho hắn.
Sau khi ngồi xuống, hai người nhìn nhau không nói gì.
Có lẽ do vừa rồi cùng nhau chạm vào con ngựa quá mức thân mật, nên giờ Mạnh Hoan cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, bất giác lại nhớ đến đêm đó, những suy nghĩ viển vông về khoang xe ngựa...
Thật kỳ lạ, nghĩ thêm chút nữa xem nào.
……
Càng nghĩ, Mạnh Hoan liền quay đầu sang hướng khác.
Đáng ghét, thật quá xấu hổ.
Xe ngựa chạy thẳng đến bãi săn ngoài thành, dọc đường phố xá náo nhiệt, khi đến ngoại thành, Lệnh Bạc Chu đổi sang cưỡi ngựa. Hắn nắm chặt yên, động tác lật người lên ngựa gọn gàng dứt khoát, kéo cương điều khiển ngựa, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Ngoại thành phong cảnh hữu tình, Mạnh Hoan từng học qua bài văn Mãn Tỉnh Du Ký,
"Suối trong mà đun trà, bầu rượu cất tiếng ca, mỹ nhân cưỡi lừa", khung cảnh suối chảy, rừng cây rợp bóng nơi đây cũng phảng phất bầu không khí nhàn nhã của ngày nghỉ.
"Vương gia, tiểu sinh vừa nghĩ ra một bài thơ luật, có thể ca tụng cảnh sắc núi non này!"
"Vương gia, tiểu sinh cũng nghĩ ra một bài!"
……
Mạnh Hoan quay đầu lại, phát hiện một số thanh khách* đang thi nhau ngâm thơ đối vịnh.
(*) Thanh khách: Những người có học thức, tài văn chương, thường theo hầu quan lại, vương công để bàn luận văn thơ.
Đây chính là thú vui tao nhã của người xưa, du ngoạn, làm thơ, rất nhiều văn nhân yêu thích mang kỹ nữ theo cùng khi du sơn ngoạn thủy. Nhưng Lệnh Bạc Chu không thích lối sống phong lưu phóng đãng, bọn họ thường khá nghiêm túc, chỉ làm thơ mà thôi.
Nguyên chủ vốn rất có tài văn chương, không chỉ giỏi viết văn bát cổ mà còn làm thơ rất hay. Chỉ có điều, thơ của cậu toàn là để mắng chửi Lệnh Bạc Chu, khiến lần nào hắn đọc xong cũng giận đến bốc hỏa, càng đấu đá quyết liệt hơn với cậu.
Trên đường, các thanh khách liên tục nối tiếp từng câu thơ đối vịnh, Mạnh Hoan nghe không hiểu lắm nhưng rất thích bầu không khí náo nhiệt ấy. Cậu tựa đầu vào khung cửa sổ xe, nhìn đám người đang làm thơ, thi thoảng lại gật đầu như gà mổ thóc.
Thơ hay thơ hay!
Mọi người thật có học vấn!
Mạnh Hoan đặc biệt yêu thích những người chăm chỉ đọc sách.
Các thanh khách nghe thấy Mạnh Hoan vỗ tay, liền quay lại hỏi:
"Vương phi thích thơ hay từ hơn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!