Hình như Lệnh Bạc Chu chỉ định trước khi ngủ ghé qua xem Mạnh Hoan một chút, xem xong rồi chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi bước đến cửa, hắn dừng chân lại:
"Hoan Hoan, mấy hôm nữa vi phu được nghỉ, ngươi có muốn đến bãi săn dạo chơi không?"
Bãi săn? Mạnh Hoan lặp lại.
Là nơi có rất nhiều ngựa, bò, nai, linh dương, và mọi người cầm cung tên rong ruổi săn b.ắ. n khắp nơi ấy hả?
Tâm trạng Mạnh Hoan bỗng chốc phấn chấn hẳn.
Chưa kịp gật đầu, Lệnh Bạc Chu đã bật cười:
"Hôm nay ở trong phủ một mình bắt cá nhỏ à?"
Mạnh Hoan l.i.ế. m môi:
"Chuyện này mà vương gia cũng biết sao?"
Ừm. Lệnh Bạc Chu trầm giọng, giọng nói khàn khàn như vương chút mị hoặc:
"Hoan Hoan thấy ở trong phủ buồn chán, vi phu dẫn ngươi ra ngoài chơi, được không?"
Giọng nói của hắn mang chút khàn khàn quyến rũ, khiến người nghe bất giác say mê.
Mạnh Hoan ngẩn ra, khẽ đáp một tiếng Ừ.
Đáp xong, hình như Lệnh Bạc Chu định quay về nghỉ ngơi, hắn vén tay đẩy rèm lên. Hoạn quan lập tức giơ cao đèn lồng, bóng dáng hắn dần khuất xa nơi góc sân.
Mạnh Hoan đứng đực ra tại chỗ, gió thổi qua khiến cậu hơi lạnh. Đến lúc định thần lại, mới ý thức được Lệnh Bạc Chu định dẫn cậu ra ngoài chơi.
Đây là bù đắp cho chuyện hôm trước mình ra phố gặp chuyện không vui sao? Hắn đối với mình hình như... thật sự không tệ.
Chẳng biết vì sao, những lời của Sơn Hành lúc chiều bất chợt ùa về trong đầu, cảm giác kỳ lạ hôm đó khi rời khỏi tẩm cung cũng bắt đầu trở lại.
Mạnh Hoan thuộc dạng uống nhiều rượu thì sẽ lờ mờ quên sạch mọi chuyện. Trước đây khi đi cùng bằng hữu, nghe bảo rằng cậu từng uống say đến mức lấy đầu đập bàn liên tục, làm bằng hữu được một phen sợ tái mặt.
Mạnh Hoan gãi đầu, bắt đầu suy nghĩ:
Lẽ nào mình thực sự đã bị bỏ thuốc?
Nếu mình bị bỏ thuốc, vậy ai là người đã làm chuyện đó? Trong tửu lâu hôm đó chỉ có Hứa Nhược Lâm mang theo loại thuốc này. Nhưng Hứa Nhược Lâm chẳng phải là bạn của nguyên chủ sao? Vì sao lại muốn hại nguyên chủ?
Lý do khiến hắn phải bỏ thuốc mình là gì?
…
Mạnh Hoan chống cằm, cảm thấy đau đầu.
Cậu thật sự ghét cái thế giới tranh quyền đoạt lợi, vì lợi ích mà không tiếc làm tổn thương người khác này.
Cậu nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại nghĩ ngợi, mơ mơ màng màng, trước khi thiếp đi, những hình ảnh mơ hồ bất chợt lướt qua trong đầu.
Cậu như nhìn thấy một cỗ xe ngựa.
Bánh xe viền vàng óng ánh, yên ngựa được thêu bằng chỉ bạc tinh xảo. Mình đứng chống nạnh trước xe, xuýt xoa:
"Oa, đẹp quá đi mất..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!