Chương 28: Phu Quân Cao Thủ Lại Tái Xuất.

Trong chiếc cốc…

Là loại xuân dược có thể khiến một người bình thường tê dại như một Alpha trong kỳ phát tình, điên cuồng tìm người ôm hôn, dán chặt lấy nhau như dã thú.

Mạnh Hoan không ngờ hắn lại để ý đến ly rượu đó, mà bây giờ lại nhắc đến đúng lúc này. Cậu mím môi, định lặp lại cái cớ hôm đó.

Đợi đã. Lệnh Bạc Chu ngước mắt ra hiệu cậu dừng lại.

Mạnh Hoan: Sao vậy?

"Hoan Hoan sắp nói dối rồi."

Lệnh Bạc Chu nheo mắt, như cười như không:

"Bởi vì tai của Hoan Hoan lại cụp xuống rồi."

Mạnh Hoan: …………?

Có chuyện này sao?

Mình cứ nói dối là tai lại cụp xuống à?

Mạnh Hoan nhìn Lệnh Bạc Chu đầy nghi ngờ, vô thức đưa tay sờ tai mình… Hình như thật sự cụp về sau một chút, giống như đôi tai thỏ rụt lại vậy.

qwq.

Nghe giọng điệu này, có vẻ hắn đã phát hiện từ lâu nhưng không vạch trần. Điều này có phải nghĩa là Lệnh Bạc Chu vẫn luôn nhìn mình như xem khỉ diễn trò không?

Mạnh Hoan cứng đờ sống lưng, cố kìm chế đôi tai không loạn động, cứng miệng nói:

"Ta không nói dối, cái ly đó bị bẩn nên ta mới đổi, bên trong chẳng có gì cả."

Nếu để Lệnh Bạc Chu biết bọn họ bỏ xuân dược vào rượu, định chuốc hắn hôn mê rồi nhân cơ hội bỏ trốn, ba người bọn họ chắc chắn phải c.h.ế. t chung. Lư Nam Tinh và Hứa Nhược Lâm làm vậy là để giúp mình, nếu liên lụy họ, Mạnh Hoan sẽ thấy rất khó chịu.

Mạnh Hoan đã quyết, tuyệt đối không thừa nhận.

"Hoan Hoan không muốn nhận sao?"

Lệnh Bạc Chu không có ý trách móc, giọng điệu trầm thấp, như thể chỉ đang trò chuyện bình thường, thậm chí còn có chút cưng chiều.

Mạnh Hoan bắt đầu giả ngu, ra vẻ rất choáng váng:

"Nhận cái gì? Ta không hiểu~"

Lệnh Bạc Chu chậm rãi nói:

"Dù có thừa nhận, vi phu cũng sẽ không tức giận, vi phu chỉ muốn xác định người hạ dược cho Hoan Hoan có mục đích gì."

Hạ dược?

Mạnh Hoan giật b.ắ. n người, ngẩng phắt đầu nhìn hắn, lặp lại câu đó.

Đôi mắt hạnh mở to, như thể nghe không rõ, nhưng chữ dược đã đủ khiến tim cậu đập loạn, ấp úng: Dược… dược gì chứ…

Trong ánh mắt cậu pha lẫn năm phần giả ngu, năm phần thật sự mơ hồ.

Lệnh Bạc Chu cúi mắt, khóe môi hơi mím xuống, im lặng một lúc.

Hai ngày nay Mạnh Hoan giận dỗi không để ý đến hắn, chuyện này ít nhiều cũng chiếm lấy suy nghĩ của hắn. Giữa những công vụ bận rộn, thỉnh thoảng hắn lại thất thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!