Một vệt đỏ thẫm, khiến bầu không khí trở nên quái dị đến cực điểm.
Trong nguyên tác với lối miêu tả Mary Sue, Lệnh Bạc Chu gần như là một thần linh cao quý vô song, mang dòng m.á. u hoàng tộc, quyền cao chức trọng, bất kỳ sự mạo phạm nào đối với hắn cũng đều phải trả giá bằng mạng sống.
Dù Lệnh Bạc Chu không truy cứu, thì những kẻ sống nhờ vào hắn, coi hắn là biểu tượng, cũng sẽ không cho phép hắn bị xúc phạm.
Dưới mái hiên, Du Cẩm kinh hãi: Vương gia!
Hắn bước đến, định kiểm tra tay của Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu: Lui xuống.
Vương gia... Du Cẩm ngập ngừng.
Ta bảo lui xuống.
Lệnh Bạc Chu nghiêng mắt, nhìn thoáng qua, ánh mắt không nặng không nhẹ, khiến thái giám lập tức lùi về dưới mái hiên, nhưng vẫn liên tục liếc nhìn Mạnh Hoan, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Hắn là người của Lệnh Bạc Chu, sự an nguy của Lệnh Bạc Chu chính là mạng sống của bọn họ.
Mạnh Hoan cũng không ngờ mình làm Lệnh Bạc Chu bị thương, ngây người một lúc, cũng không giải thích gì, chỉ cúi đầu xuống.
Không sao đâu, giọng Lệnh Bạc Chu ôn hòa,
"Hoan Hoan đừng sợ, ta không trách ngươi."
So với vết thương nhỏ này, đêm qua Mạnh Hoan rõ ràng đau đớn hơn nhiều.
Nhưng sau khi nói câu an ủi này, hắn lại phát hiện Mạnh Hoan chẳng hề có vẻ sợ hãi.
Bình thường chỉ cần nghịch ngợm một chút là lập tức cụp tai xuống, nhưng bây giờ, cậu chỉ hơi thay đổi nét mặt, rồi lại cúi đầu đứng yên, cắn chặt môi, bướng bỉnh đến cùng cực.
Lệnh Bạc Chu đã hiểu:
"Tối qua khiến Hoan Hoan không vui sao?"
Nếu không, sao Mạnh Hoan lại giận đến mức này?
Mạnh Hoan không trả lời.
Nói đi. Lệnh Bạc Chu có vẻ rất muốn kiểm điểm bản thân.
Mạnh Hoan hạ quyết tâm: Không vui.
Giọng nói lúc đầu hơi nhỏ, nhưng vừa dứt lời, cậu như bùng nổ:
"Một chút cũng không vui!"
…
Bầu không khí lập tức chìm vào im lặng.
Lệnh Bạc Chu nhớ lại đêm qua, Mạnh Hoan ôm cổ hắn thì thầm liên tục, dính lấy hắn như dòng nước xuân ấm áp, nói rằng cậu muốn hắn. Ban đầu, mọi thứ đều do chính Mạnh Hoan chủ động khơi lên, chủ động dẫn dắt hắn chiếm đoạt cậu.
Nhưng đúng là lúc đó Mạnh Hoan quá mức nhiệt tình, không bình thường chút nào. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, sự tin tưởng và làm nũng ấy vốn không thuộc về mình, mà hắn... đúng là đã thừa cơ chiếm đoạt.
Nhưng, thừa cơ thì sao chứ?
Ngay từ khoảnh khắc quyết định chạm vào cậu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng mọi cảm xúc của Mạnh Hoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!