Chương 25: (Vô Đề)

Sáng nay, Lệnh Bạc Chu rời phủ muộn hơn nửa canh giờ so với thường ngày.

Hắn đã ngồi bên giường nhìn Mạnh Hoan rất lâu, không ngừng vuốt ve khuôn mặt cậu. Mãi đến khi trời gần sáng, hắn mới rời đi.

Tất cả bọn họ đều biết, Lệnh Bạc Chu muốn để Vương phi ở lại đây, chờ hắn quay về.

Mạnh Hoan lắc đầu:

"Ta không muốn ở lại đây."

Mặc dù tẩm điện của Lệnh Bạc Chu xa hoa hơn tiểu viện của cậu, người hầu hạ cũng nhiều hơn, thậm chí có không ít người mơ ước được ngủ cùng hắn một đêm để đổi lấy thăng tiến, nhưng lúc này Mạnh Hoan rất mệt.

Cậu chỉ muốn trở về tiểu viện của mình, chui vào chăn, giấu mình đi, ngủ một giấc hoặc khóc một trận.

Thị nữ không ngăn cản, chỉ đáp:

Vâng.

Gia nhân nâng kiệu đưa Mạnh Hoan trở về tiểu viện.

Trở lại nơi quen thuộc này, đứng giữa sân, cậu đảo mắt nhìn xung quanh, đây dường như là nơi duy nhất trong cuốn tiểu thuyết đầy gió tanh mưa m.á. u này mà cậu có thể coi là bến đỗ bình yên, là nơi duy nhất mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Mạnh Hoan khẽ mím môi.

Phong Chi mang chậu nước bước đến, mở miệng:

Phu…

Nhưng ngay lúc đó, tin tức về việc phong Mạnh Hoan làm Vương phi đã được truyền đến, nàng liền sửa lời:

Vương phi.

Mạnh Hoan cúi đầu, lắc nhẹ, rồi trở về phòng mình, đóng sầm cửa và cài then chặt lại.

Cậu muốn đi nhà xí, nhưng khi đến bên thùng gỗ, thử một lúc vẫn không thể đi được.

Dựa vào những bức tranh sắc tình và tiểu thuyết người lớn mà cậu từng xem, tối qua phải kịch liệt đến mức nào mới khiến cậu chật vật thế này!

Mạnh Hoan hé miệng, giọng nghẹn ngào, rồi lại sụt sịt khóc.

Cậu trở lại giường, kéo chăn trùm kín đầu, đến khi không khí trong chăn bị rút cạn, nóng bức đến không chịu nổi, cậu mới vén chăn ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, hai hàng nước mắt lại lăn dài, thấm ướt gương mặt.

Lệnh Bạc Chu không hề tôn trọng cậu.

Hắn xem cậu như món đồ chơi.

Mạnh Hoan khó khăn nấc nghẹn, nhắm mắt ngủ, nhưng nửa tỉnh nửa mê, cậu lại mơ về cơn mưa gió điên cuồng đêm qua, màn sương đen và cơn bão nóng rực vây lấy cậu, nhấn chìm cậu, cuốn cậu vào vòng xoáy hỗn loạn.

Và ở cuối màn sương ấy, khuôn mặt của Lệnh Bạc Chu dần hiện ra.

Giấc ngủ của Mạnh Hoan chẳng hề dễ chịu chút nào.

Trong thành bắt đầu đổ mưa to, cuốn sạch cái nóng oi bức, biến thành hơi nước mát lạnh bao phủ hoàng thành.

Lệnh Bạc Chu bước ra khỏi Ngọ Môn, Sơn Hành lập tức giương ô che trên đầu hắn, tránh để nước mưa làm ướt bộ mãng bào màu đỏ thẫm.

Sơn Hành nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!