Phía sau Mạnh Hoan, tiểu nô bộc ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc:
"Mạnh công tử, từ khi nào ngài lại trở thành người như thế này?"
Mạnh Hoan không để tâm.
Nguyên chủ trong truyện thông minh tuyệt đỉnh, nhưng Mạnh Hoan không có khả năng đó. Nếu Lệnh Bạc Chu có chút để mắt tới nhan sắc của cậu, vậy thì chỉ còn cách… cắn răng lấy sắc hầu người thôi.
Mạnh Hoan tự an ủi bản thân:
Chỉ cần hầu hạ qua loa, hầu hạ qua loa là được.
Đợi tìm được cơ hội phải chạy ngay. Nam chính này là một gian thần lớn, sau này nếu bị tru di tam tộc, chẳng phải mình – đường đường là thị thiếp của hắn – cũng trở thành tiểu gian thần sao? Vì tránh cảnh bị m.á. u vấy lên người lúc xử từ, nhất định phải mau chóng thoát thân.
Khi Mạnh Hoan còn đang suy nghĩ nghiêm túc, bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp:
"Nghe nói chiều nay ngươi định lao đầu vào cột tự vẫn?"
Mạnh Hoan cười gượng gạo:
"Đó là tôi không cẩn thận, lỡ va phải thôi."
Tiểu nô bộc đứng sau, người đã tận mắt chứng kiến nguyên chủ đọc thơ, uống rượu rồi nổi điên đập đầu tự vẫn, lúc này biểu cảm càng thêm phức tạp.
Đôi môi run rẩy, như thể vừa trải qua chuyện quái dị.
…
Mạnh Hoan xấu hổ gãi đầu thì nghe tiếng cười khẽ bên tai. Đôi mắt đen thẳm của Lệnh Bạc Chu nhìn chằm chằm cậu:
"Nói vậy, ngươi nguyện ý đi theo bổn vương?"
Mạnh Hoan: Tôi nguyện ý.
Nói xong, cảm thấy câu trả lời của mình hơi nhanh, thiếu thành ý, cậu ho khẽ một tiếng:
"Dù sao thì vương gia…"
Cậu cố nghĩ ra vài từ hoa mỹ để ca ngợi nhiếp chính vương, nhằm chứng minh rằng mình có lý do chính đáng để đi theo hắn, như ngoại hình tuấn tú, phẩm hạnh cao thượng, tính cách vĩ đại.
Nhưng suy nghĩ một hồi, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng…
Mạnh Hoan: …
Ông trời ơi, tôi sống cả đời lương thiện, tại sao lại xuyên vào truyện quyền mưu chứ?
Không còn cách nào khác, cậu đành lặp lại một cách khô khan:
"Tôi… chính là… nguyện ý."
Khi nói những lời này, đầu cậu hơi cúi thấp. Khuôn mặt thanh tú, tươi tắn vốn mang vẻ hiền hòa, lại vô tình toát lên chút e lệ của thiếu niên khi rơi vào lưới tình, khiến câu nói của cậu trở nên mơ hồ nhưng cũng có sức thuyết phục kỳ lạ.
"Thích bổn vương đến vậy sao?"
Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu kéo dài, âm cuối như có ý trêu chọc.
Mạnh Hoan vừa ngẩng đầu, thì cằm đã bị ngón tay của Lệnh Bạc Chu giữ lấy. Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như đang chơi đùa, tùy ý bóp nhẹ lên khuôn mặt cậu.
Đôi mắt hắn lướt qua từng đường nét trên mày và mắt cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!