Chương 18: Người Chồng Đoạt Huy Chương Vàng Của Tiểu Gia.

Thiếu niên nói đến đây, hắn cúi đầu, như là lơ đãng, cũng có vẻ lúng túng, sắc mặt trắng bệch có chút mất mát.

Lệnh Bạc Chu cúi mắt nhìn ánh mắt:

"Ta không tới gặp ngươi, đang trách ta sao? Âm trầm, có chút ngứa ngáy. Trầm thấp bay bổng. Câu này khiến Mạnh Hoan cứng đờ, ngẩng đầu lên, lúng túng. Hắn thản nhiên nói, nhưng cậu không ngờ Lệnh Bạc Chu lại liên tưởng đến một cách mơ hồ như vậy, và cậu không biết phải nói gì."Không phải như thế…

"Mạnh Hoan chỉ muốn lắc đầu, Lệnh Bạc Chu đã ngồi xuống rồi."Đêm nay, ta sẽ ở lại đây........

"Nửa sau lời của Mạnh Hoan trở về miệng. Chúng ta càng giải thích, thì sẽ càng chứng minh rằng ta đang gây rắc rối. Cậu có một niềm yêu thích dành cho hắn ... tốt hơn là cậu nên hành động như một người thiếp ngoan ngoãn, Mạnh Hoan nghĩ thầm."Chữ viết của ngươi không đẹp, đến đây, ngồi xuống.

"Lệnh Bạc Chu cầm lấy bút lông trên bàn, nhìn về phía Mạnh Hoan,"Dạy cho ngươi cách cầm bút trước

"Bị nói trúng tim đen, Mạnh Hoan đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay Mạnh Hoan như chiếc thuyền nhỏ bập bênh trên ngọn sóng, mặc cho nước biển vồ vập dính thân thuyền. Mí mắt của Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng nâng lên:"Sao lại giống như một hài tử ba tuổi thế kia?

"Mạnh Hoan không nói, nhìn hắn lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo, hắn lau vết mực cho cậu một cách thô bạo."Ngươi có từng nghĩ rằng ngươi là kẻ có tiếng tăm ở kinh thành chưa?

"Mạnh Hoan nói với một lương tâm ngay thẳng:"Từ lần cuối ta bị đánh ngất, đã quên đi rất nhiều chuyện, phải chăng ta đã đánh mất não của mình?Có thể.

"Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng mở ngón tay, cố định thân bút rồi chỉnh cho nó thành một tư thế chuẩn, nói:"Đúng rồi, ngược lại nếu viết nhiều quá thì cổ tay sẽ mỏi.Mạnh Hoan nói:Ừ.

"Bàn tay của Lệnh Bạc Chu lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm giác nóng bỏng ập đến bất chợt, khớp ngón tay bất giác ngứa ngáy khó chịu, cảm giác này đặc biệt kỳ lạ."Ta sẽ dạy cho ngươi viết những chữ này, hãy viết từng từ theo từng nét.

"Hắn lấy ra một tờ giấy rồi lại cầm một chiếc bút khác lên,"Đã nghe rõ chưa?Rõ rồi." Mạnh Hoan gật đầu.

Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy lật. Chữ viết của Lệnh Bạc Chu thực sự rất đẹp, rất oai phong.

Ở thời đại mà chữ viết là bước đệm, là thứ yếu để được các bậc đế vương nhà Nho công nhận. 

Trong quyển sách có viết rằng, Lệnh Bạc Chu nhận được sự công nhận từ các vị nhà Nho là vì hắn đã trau dồi rất nhiều chữ nghĩa và chữ viết, ngay cả những ngày đông giá rét, lạnh cắt da thịt, dẫu mu bàn tay có tê cóng, m.á. u từ những vết nứt trên mu bàn tay chảy thấm vào từng trang giấy, nhưng không gì lay chuyển được ý chí của hắn, mong muốn luyện nét chữ hoàn hảo, nét chữ phản chiếu phẩm chất tinh thần của một người tài hoa. 

Mạnh Hoan không nhịn được nhìn ngắm bàn tay hắn.

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Lệnh Bạc Chu chú ý tới ánh mắt của Mạnh Hoan.

Mạnh Hoan không thể nói ra được, bèn nói dối.

Muốn tìm vết thương ở mu bàn tay, những vết sẹo sẫm màu đã hằn sâu trên da thịt hắn.

Pussy Cat Team

…Thử hỏi người bình thường làm sao có thể sống được nếu chủ tướng ác độc như vậy?

Chẳng trách tất cả những người tốt trong cuốn sách này đều bị Lệnh Bạc Chu treo cổ và đánh đập đến chết.

Đang suy nghĩ lung tung, một nha hoàn tiến lại gần, thấp giọng hỏi:

"Phu nhân, đã đến giờ dùng bữa tối?"

Khi Mạnh Hoan nghe nói về bữa tối, mắt cậu sáng lên, cậu thân thiện lễ phép nói:

"Vương gia, chúng ta sẽ ăn ở đâu?"

Cậu hy vọng Lệnh Bạc Chu hiểu cậu đây là muốn đuổi khách, nhưng có vẻ hắn không hiểu.

Ngay ở đây. Lệnh Bạc Chu chú tâm viết chữ, giọng nói bình tĩnh pha lẫn nhạt nhẽo.

Ở đây? Mạnh Hoan không chắc chắn hỏi lại.

Lệnh Bạc Chu: Không muốn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!