Mạnh Hoan bày ra một mặt ái mộ như nhất mực muốn cùng hắn l.à. m t.ì.n. h .
Nhưng câu là đang đánh cược, cược rằng liệu Lệnh Bạc Chu có thực sẽ chạm vào cậu hay không.
Sự ngạo mạn của Lệnh Bạc Chu trong truyện là điều mà ai cũng thấy rõ khi hắn đã từng nói ra câu:
"Bản vương cả nửa đời người giỏi nhất chính là khiến những tấm lưng bất khuất phải cong mình, khiến bạch ngọc cứng chắc phải vỡ tan, khiến thanh thủy phải vấy màu bùn, người từng hận ta đều phải khấu quỳ, kẻ từng kiêu ngạo đều phải khom lưng, nhưng chỉ có độc nhất một điều mà ta không thích đó là miễn cưỡng người khác yêu quý mình."
Đó chính là sự kiêu ngạo của hắn, muôn người chán ghét hắn và hắn cũng vậy. Nhưng chỉ có cường giả mới xứng đáng lọt vào mắt hắn còn kẻ phục tùng thì dù là một cái liếc mắt cũng không xứng.
Mạnh Hoan sắm vai một kẻ phục tùng, im lặng đợi hắn nói xong, bỗng cảm thấy sau lưng truyền tới một cảm giác căng thẳng khó tả, cậu liền nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu phản chiếu ánh lửa tựa như có m.á. u đen bao trùm, lát sau, hắn giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trán Mạnh Hoan: Nói dối.
A? Mạnh Hoan bị chọc liền nghiêng đầu.
Lệnh Bạc Chu lại tiếp tục trêu ghẹo:
"Bổn vương nói ngươi là đồ dối trá."
Mạnh Hoan: …
Giọng hắn trầm thấp mang theo chút gợn sóng khiến cho Mạnh Hoan nhất thời ngẩn người.
"Ngươi cho rằng kẻ khác đều là đồ ngốc sao? Muốn diễn thoại bản?" Lệnh Bạc Chu ra hiệu cho gia nhân,
"Nếu không muốn ngủ với ta thì về phòng ngươi ngủ đi. Người đâu, bật đèn lên."
…
Người hầu tiến vào và đợi lệnh.
Nhận ra Lệnh Bạc Chu không có ý định ngủ cùng mình, tâm trạng của Mạnh Hoan cũng hòa hoãn đôi phần. Nhưng khi cảm giác căng thẳng đột nhiên biến mất, thì cảm giác còn vương lại từ cái chạm nhẹ của hắn, lại khiến trong lòng cậu dâng lên một cảm giác trống rỗng.
Ba tiếng Kẻ nói dối văng vẳng trong tai, điều đáng ngạc nhiên là Lệnhã Bạc Chu dường như không hề tức giận mà chỉ cảm thấy buồn chán.
Đó là hiển nhiên, bởi Lệnh Bạc Chu vốn thích những người thông minh, có tâm tại thiên hạ và có năng lực chiến đấu với mình. Hắn cực kỳ cường đại, xung quanh không thiếu những kẻ nịnh bợ, mà khi xung quanh nhiều hơn một miệng xu nịnh, thì tự nhiên sẽ không có điều gì có thể hấp dẫn được hắn.
Mạnh Hoan tự nhủ, có vẻ như chiến lược để mọi chuyện tiếp tục thối nát thực sự hữu hiệu.
Nhưng... vậy thì lại không còn cách nào để quyến rũ được Lệnh Bạc Chu.
Mạnh Hoan có chút phiền muộn, cảm giác bản thân như đang bị thủ đoạn mềm dẻo của hắn thao túng vậy.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì tối nay cậu cũng là người thắng.
Mạnh Hoan chắp hai tay nhỏ sau lưng, lần đầu tiên cậu giành được thắng lợi trong ván cờ mưu kế, liền bày ra một vẻ mặt thâm trầm, cất những bước chân nặng nề về phòng.
Trong sân, mấy tỳ nữ và nam hầu đang vừa cắn hạt dưa vừa suy đoán:
"Mấy người nói xem vương gia và phu nhân tối nay mấy giờ ngủ đây?"
"Ha ha ha, chỉ sợ là còn làm tới sáng"
"Quỷ tha! Toàn nói mấy lời không sạch sẽ!"
Trong lúc họ còn đang bàn tán sôi nổi, thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo, tươi tắn: Ta trở lại rồi đây!
Mọi người quay đầu lại, thì thấy Mạnh Hoan hai tay đang chắp sau lưng bước vào trong sân, vẻ mặt vô cùng thần bí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!