Mạnh Hoan dường như chưa nghe rõ:
"Ngươi nói lại lần nữa."
Người hầu liền lặp lại:
"Trong thư nói, bọn họ đã biết chuyện phu nhân quyến rũ vương gia, truyền tin tình báo, còn vô cùng đau xót trước hành động liều c.h.ế. t ám sát vương gia của phu nhân. Giang sơn xã tắc Đại Tông nhờ có phu nhân mà lại có thêm một tia hy vọng."
…
Chuyện hoang đường đến mức Mạnh Hoan gần như ảo giác thấy bọn họ đang hát bài Cảm ơn người, bởi vì có người, bốn mùa thêm ấm áp.
Mình mà gánh vác nổi sứ mệnh vinh quang cứu rỗi triều Đại Tông sao?
Nhưng khoan đã, Mạnh Hoan cố gắng suy nghĩ. Ý của bức thư này là, nguyên chủ vốn đã mang nhiệm vụ ám sát Lệnh Bạc Chu?
…
Mạnh Hoan bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.
Ở vương phủ, cậu chỉ cố giữ mạng sống thôi đã vô cùng vất vả, bây giờ lại nói còn phải gánh thêm nhiệm vụ quyến rũ và ám sát nữa, chẳng phải cuộc đời bi thảm của cậu càng thêm thảm hại sao?
"Phu, phu nhân, hóa ra là thích khách."
Sắc mặt người hầu tái nhợt.
… Mạnh Hoan há miệng, nhất thời không biết nói gì, cố gắng cất lời:
"Ngươi đừng bịa đặt vô cớ."
"Nhưng trong thư, tại sao lại…"
Tim Mạnh Hoan thắt lại. Cậu nhận ra người hầu này là nô tài trong vương phủ, chắc chắn cùng một lòng với Lệnh Bạc Chu. Nội dung trong thư liên quan đến chuyện ám sát, nếu hắn đi tố giác với Lệnh Bạc Chu, thì tình cảnh hiện tại của cậu chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Mạnh Hoan tái mặt giải thích:
"Ta thật sự không biết tại sao lại nhận được bức thư này…"
Ánh mắt kinh ngạc của người hầu thể hiện rõ sự không tin tưởng.
Mạnh Hoan cắn răng, chỉ nghĩ ra được một cách. Cậu chộp lấy một nắm chuỗi trân châu từ khay, đưa cho hắn:
"Hứa với ta, hãy quên chuyện tối nay."
—
Người hầu cầm chuỗi trân châu rời khỏi sân của Mạnh Hoan mà không chút do dự, đi thẳng đến thư phòng nơi Lệnh Bạc Chu đang ở.
Đêm khuya thanh vắng, thư phòng vẫn sáng đèn.
Lệnh Bạc Chu ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt bịt vải trắng, còn Sơn Hành thì đang đọc Lễ ký:
"Cho nên, đức sánh cùng trời đất, lợi khắp vạn vật, rạng ngời như nhật nguyệt, chiếu sáng bốn bể mà không bỏ sót điều nhỏ nhặt nào."
Hắn lặng lẽ lắng nghe.
Những cuốn sách này Lệnh Bạc Chu đã thuộc nằm lòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn ôn tập lại.
Hắn mắc bệnh về mắt, mà thời cổ đại kính mắt không phổ biến. Là người phải đọc một lượng lớn công văn mỗi ngày, hắn thường để thuộc hạ đọc cho mình nghe rồi tự suy xét, nhằm bảo vệ đôi mắt của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!