Đau quá…
Cơn đau như muốn nổ tung, tựa như khe núi bị rạn nứt, lan tràn khắp đầu óc của mình.
Mạnh Hoan cảm thấy môi mình khô khốc, chìm vào cơn mê như nghẹt thở, trong đầu vang vọng những giấc mơ vô tận. Cậu mơ thấy mình đứng trước một cây cột, ngẩng đầu mắng chửi:
"Ta có c.h.ế. t cũng không làm nam thiếp cho gian thần!"
"Danh ghi vào bậc tráng sĩ, không màng tư lợi riêng. Xả thân vì nước, xem c.h.ế. t tựa như về. Nếu ta lấy tên gian thần này, chẳng khác gì lũ nho sinh bại hoại trong triều, chẳng khác gì đám lợn chó các ngươi!"
"Trời thu ta đi, không muốn để ta nhuốm bẩn, phải giữ chất ngọc tinh khiết từ khi đến và khi rời đi..."
Lông mi của Mạnh Hoan khẽ rung, trước mắt hiện lên bóng dáng một chàng trai. Đối phương có nét mày mắt giống hệt cậu, cũng tuấn tú mảnh khảnh, nhưng lại để tóc dài, mặc áo bào dài, phong thái nhẹ nhàng, gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
Người đó vừa dứt lời, liền lao thẳng đầu vào cột…
Rầm!
Trong đầu vang lên cơn đau như nổ tung, Mạnh Hoan hét lên một tiếng: Đừng!
Cậu đột ngột mở bừng mắt, đồng tử giãn rộng, trên mặt đầy những giọt mồ hôi dính nhớp, trượt dọc theo chiếc cằm nhợt nhạt, tuấn tú của cậu, làm ướt cả tóc mai.
Một người đang ở trước mặt cậu, nhìn cậu một cái rồi đứng dậy.
Có người lên tiếng hỏi:
Đã tỉnh chưa?
Tỉnh rồi.
"Vậy thì tốt. Đừng để hắn tìm c.h.ế. t nữa. Mau tắm rửa sạch sẽ, tối nay vương gia còn cần dùng đến hắn."
Nói xong, tiếng cửa mở vang lên, có người bước ra ngoài.
Trái tim Mạnh Hoan đập loạn xạ, dư âm cơn đau trong đầu chưa tan, cậu hoang mang nhìn quanh bốn phía..... Phòng tân hôn đỏ rực cùng với ánh nến, cây cột dính máu, những lời lộn xộn nghe không hiểu, chẳng lẽ đây vẫn là trong mơ?
Mạnh Hoan chớp mắt, tên nô bộc vừa nhận lệnh bước đến gần, trên tay bê một chậu nước, gọi:
Mạnh công tử?
Mạnh Hoan ngạc nhiên nhìn hắn: Cậu gọi tôi là gì?
"Gọi là Mạnh công tử, sao thế?"
Đối phương nói xong, từ sau lưng lấy ra một con d.a. o sáng loáng, vừa nói vừa làm:
"Mạnh công tử, nếu ngài vẫn quyết tâm tìm chết, tiểu nhân có thể giúp ngài. Con d.a. o này tuy là d.a. o mổ lợn ở nhà bếp, nhưng tiểu nhân đã rửa đến chục lần, rửa rất sạch sẽ, chắc chắn xứng với cái đầu cao quý của công tử."
………………
Mạnh Hoan l.i.ế. m môi, như thể không nghe rõ: Gì, gì cơ?
"Mạnh công tử bị cưỡng ép đưa vào vương phủ, nhưng vẫn không chịu cúi mình trước vương gia của chúng ta, quả thật phẩm hạnh cao thượng. Chỉ tiếc rằng chiều nay ngài đã lao đầu vào cột tìm c.h.ế. t nhưng bị cứu sống, thật sự đáng tiếc."
Tên nô bộc giơ d.a. o lên, từng chữ một nói:
"Tiểu nhân ngưỡng mộ phẩm hạnh của công tử, nguyện ý giúp công tử tự vẫn, hoàn thành danh tiết cho công tử."
…………
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!