Cô...... Tức giận?
Bùi Tịch im lặng, trơ mắt nhìn gương mặt thiếu nữ phồng lên giống cá nóc nhỏ, hơn nữa có xu thế càng ngày càng phồng, mới chần chờ mà phun ra một câu như vậy.
An Cửu trừng mắt, thoạt nhìn càng tức giận.
"Ta tức giận huynh cũng không biết?"
Nàng thở phì phì nói, hung hăng dậm chân một cái, xoay người liền đi.
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to giữ lại, năm ngón tay của nam nhân thon dài, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, một lực kéo truyền đến, An Cửu không tự chủ được lui về phía sau, ngã vào một cái ôm tràn đầy lãnh hương.
Tay An Cửu chống ngực hắn, đầu ngón tay túm vạt áo hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu trừng hắn.
Huynh muốn làm gì?
Tiểu cô nương tức giận chất vấn, vẻ mặt phẫn nộ chưa biến mất, lại không trực tiếp đẩy hắn ra.
Đó chính là còn thương lượng đường sống được.
Bùi Tịch nhạy bén nhận ra được điểm này, hắn đối với nữ nhân cũng không hiểu biết, càng đừng nói dỗ người khác, hiện giờ duy nhất có thể làm, cũng chính là diễn theo bản năng.
Hắn ôm lấy eo thiếu nữ, hắng giọng, ngữ điệu nhu hòa:
"Rốt cuộc vì sao cô giận?"
An Cửu chuyển tầm mắt, vứt cho hắn một đôi mắt tự mình lĩnh hội, hừ nói: Tự huynh nghĩ.
Bùi Tịch thật đúng là suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ đến chuyện cú mèo truyền tin tối hôm qua.
Chính là, không phải nàng nói không có việc gì sao?
Bùi Tịch ngữ khí không xác định hỏi: Là lời trong thư?
An Cửu dùng sức gật đầu nhỏ, xụ mặt hỏi:
"Không sai! Ta hỏi huynh, huynh thật sự không thèm để ý ta bị người khác chiếm tiện nghi sao?"
Bùi Tịch theo bản năng nói: Để ý.
Nếu không phải vì nàng và Minh Dập hai người trai đơn gái chiếc cùng nhau tới suối nước nóng, hắn cũng sẽ không đi theo.
Chỉ nghĩ đến việc nàng bị người khác đụng vào, hắn đều xúc động muốn giết người.
Nàng là của hắn, không cho phép người khác nhúng chàm.
Chỉ là...... Phi Y là hắn, Bùi Tịch cũng là hắn. Hai người đều là hắn, hắn sao lại để ý chính mình chứ?
Này khiến Bùi Tịch có chút khó xử.
"Nếu để ý, vậy vì sao huynh không tin ta?" Thiếu nữ kiên trì, tiếp tục vấn đề.
Bùi Tịch trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói: Ta tin.
Thiếu nữ nghe vậy, tức khắc cười như hoa nở, mắt đào hoa xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, môi đỏ mọng, đẹp hơn hoa hải đường nở rộ trên đỉnh đầu.
"Được rồi, nếu huynh tin, vậy huynh hôn ta một cái."
An Cửu ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười tủm tỉm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!