Chương 30: Ta cho phép huynh gọi tên ta

Độ hảo cảm cuối cùng đột phá 0, thành điểm dương.

Nội tâm An Cửu kích động, hiểu được đạo lý chuyển biến tốt liền tém lại, sau đó đều đặc biệt an phận, không làm yêu quái không gây sự, khiến A Thất vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, giống như nàng thay đổi thành người khác.

Mấy ngày nay An Cửu đều cùng Bùi Tịch và A Thất ở y quán, y quán này là sản nghiệp riêng của Dược Vương Cốc.

Nói cách khác, trên giang hồ có hai đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy, là sơn trang đúc kiếm và Dược Vương Cốc.

Một bên mở cửa hàng kim khí bán tốt nhất là nồi, một bên mở y quán bốc thuốc chữa bệnh cho người.

Môn phái giang hồ bình dân như thế, thật khiến An Cửu mở mang tầm mắt.

Bởi vậy có thể thấy được, người trong giang hồ, cũng không đơn giản mỗi ngày đều là phong hoa tuyết nguyệt, thi họa, đao kiếm, bọn họ cũng ăn uống, cũng kiếm tiền, không có tiền cho dù ở đâu cũng một bước khó đi.

Trên đời này, vàng bạc tiền tài là mục tiêu của thế nhân, cho dù ân oán giang hồ, cũng không thể tránh được.

Bùi Tịch chữa bệnh từ thiện rất bình dân, hắn cũng không cố ý khoe khoang thân phận, chỉ treo biển chữa bệnh từ thiện ở cửa, sau đó ngồi ở y quán bốc thuốc xem bệnh cho người tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, giống như một vị đại phu bình thường.

An Cửu phát hiện dường như không có chỗ nào cần mình, không khỏi quá nhàm chán, xung phong làm nhân viên thu ngân để thu tiền.

"Đây là 40 văn của ngươi."

"32 văn, không sai chứ?"

"Không sai không sai."

An Cửu tính sổ rất nhanh, nàng còn không cần gảy bàn tính, trực tiếp tính nhẩm một chút là có thể đưa ra con số, độ chính xác khiến người khác nhịn không được ghé mắt.

Thời đại này rất ít nữ tử học mấy thứ này, đều học thêu hoa học thơ họa, số người học thứ này trong mắt người bình thường, cũng là coi thường.

A Thất liên tiếp nhìn nàng, không khỏi hỏi:

"An tiểu thư, cô tính toán giỏi thật đấy."

An Cửu liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện, đắc ý hếch cằm.

Mười mấy tuổi nàng đã bắt đầu đi theo ông nội học quản lý xí nghiệp, chưa đến 18 tuổi liền một mình quản một công ty, cũng thông qua quyết định chính xác xoay chuyển công ty, từ đó bị những lão già ở tập đoàn chú ý, chính thức rơi vào tầm mắt công chúng, trở thành ứng cử viên thừa kế đời sau.

Chẳng lẽ hết thảy là dựa vào tính tình nổi tiếng gần xa của nàng sao?

Người trong gia tộc thường dùng tính cách nàng để công kích nàng, nói nàng quá ngang ngược không đưa ra quyết định được. Nhưng trong lòng An Cửu lại biết rõ, bọn họ là sợ, về thực lực không thể thắng nàng, chỉ có thể dùng dư luận.

Chiến tranh chân chính, là đánh dựa vào đầu óc, chứ không phải dùng mồm mép.

"An tiểu thư, cô ở trong phủ thượng thư, còn phải học tính sổ sao?"

"Đương gia chủ mẫu của đại gia tộc phải quản chi tiêu hằng ngày và sổ sách, đương nhiên phải học."

Trên thực tế đại gia tộc chân chính, quản những thứ này cũng là phòng thu chi.

Nhưng A Thất và Bùi Tịch chưa từng gặp qua chủ mẫu đại gia tộc, nếu từng gặp cũng sẽ không hỏi loại chuyện này, cho nên nàng nói cho có lệ.

Nói xong, An Cửu nhìn về phía Bùi Tịch đang bốc thuốc cách đó không xa.

Tương tự hiệu thuốc đông y hiện đại, tiệm thuốc này dược liệu đều được cất giữ trong tủ thuốc chiếm trọn một bức tường phía sau quầy, trên từng ô vuông nhỏ viết tên các loại thuốc, từ mặt đất đến nóc tủ cao hai mét.

Công tử bạch y ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên ô cao ghi phúc bồn tử, hiển nhiên độ cao này hắn không đứng lên lấy được, quay đầu muốn gọi A Thất, An Cửu nhanh như chớp chạy qua, chủ động đẩy hắn ra chỗ phúc bồn tử, cúi đầu hỏi: Muốn lấy bao nhiêu?

Sắc mặt Bùi Tịch dừng một chút: ...... Ba lạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!